Truyện sex ở trang web truyensextv.pro tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv.pro, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv.pro tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » 12 nữ thần – Quyển 2 » Phần 124

12 nữ thần - Quyển 2 - Tác giả Slaydark

truyen x
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.pro, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 124

Cùng với Hoài Bão đi dưới đường cống ngầm, Độc Hành vừa đi vừa luyên thuyên: “Nghe Phúc Pháp nói ngươi sẽ được đề bạt làm quân sư thay hắn.”

Hoài Bão bực mình: “Ta còn không có ý định gia nhập cái tổ chức của các ngươi!”

Độc Hành gật gù: “Phúc Pháp còn kể rằng thủ lĩnh nói tính nết ngươi không được tốt, biết chắc ngươi sẽ không đồng ý.”

Mặt Hoài Bão càng lúc càng đanh lại.

Độc Hành tiếp tục kể với vẻ mặt tôn thờ: “Nhưng thủ lĩnh nói hắn không để bụng, người vẫn sẽ trọng dụng ngươi, vì thủ lĩnh biết ngươi sẽ là một con chó trung thành của người. A! Ngươi cảm động sao?”

Trán Hoài Bão nổi đầy gân xanh, nếu không phải tên Độc Hành này vừa gián tiếp cứu hắn một mạng thì hắn đã nhào vô ăn thua cho đủ.

“Mà ngươi xuống Thế Giới Ngầm làm gì?” Độc Hành tiếp tục hỏi.

Hoài Bão đáp: “Ta đi rèn luyện, còn ngươi?”

Độc Hành thật thà đáp: “Ta đi bắt sâu.”

“Bắt sâu?”

“Phải, ta đạp chết con sâu của Đặng Vô Tâm nên phải đi bắt về đền. Ở đâu ấy nhỉ…”

Độc Hành xoa xoa đầu như cố nhớ điều gì rồi nói tiếp: “Thiệt tình! Từ lúc tỉnh dậy khi đang trôi trên sông thì ta không nhớ rõ được gì nữa cả. Hình như trước đó ta bị đứa nào đó được cho là đệ nhất của cái thế hệ gì gì đó đánh ngất…”

“A nhớ rồi! Có lần cha ta bảo dưới này có một nơi có rất nhiều linh trùng mạnh mẽ, nên ta xuống đây tìm bắt về đền cho Vô Tâm.”

Ẩn bên trong cơ thể Hoài Bão, Kiếm Linh thầm nghĩ: “Nơi dưới lòng đất mà có rất nhiều linh trùng, là Địa Tâm? Nghĩ lại thì thời điểm kia đã đến rất gần…”

“Người bạn tri kỷ, chúng ta có thể gặp nhau lần nữa sao?” Hoài niệm, Kiếm Linh mỉm nụ cười nhè nhẹ.

Sau đó Kiếm Linh lại sực nhớ: “À, câu chuyện Nhà vua, nghệ sĩ và kẻ cướp ta vẫn còn chưa kể xong… Nhưng thôi, nửa còn lại của câu chuyện quá đen tối để có thể lọt vào tai một chàng trai trẻ tuổi…”

Bạn đang đọc truyện 12 nữ thần – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv.com/12-nu-than-quyen-2/

Thế Giới Ngầm vốn phồn hoa nay càng thêm náo nhiệt với từng tràng âm thanh hò reo vang vọng khắp không gian. Đấu trường vượt ngục chật cứng người đến theo dõi cuộc vượt ngục lần thứ hai của những tù nhân trẻ tuổi và xuất chúng nhất trong lịch sử Thế Giới Ngầm, bất chấp sự thất bại thảm hại của lần vượt ngục thứ nhất.

“Đen thôi, đỏ quên đi!” Một khán giả thua độ cay cú nói.

“Đúng vậy, với đội hình có Đoạn Tuyệt giữ vai trò sát thương cùng Thích Đông chịu đòn, ta nghĩ dù cho Võ Phi Dương có làm tạ hay đứng xem thì nhóm này vẫn dư sức vượt qua tầng bảy, trừ khi quá xui xẻo.”

Người khác cười châm chọc: “Cái gì? Vượt qua tầng 7? Các ngươi mơ đi! Nên nhớ nhóm giữ kỷ lục cũng chỉ vượt qua tầng 7 và dừng bước ở tầng 8, nhưng đó là một nhóm Linh Đế luôn sát cánh ăn ý bên nhau từ trước khi vào tù. Đoạn Tuyệt và Thích Đông khủng khiếp đấy, nhưng họ làm được gì khi mà dù có phá hết 10 tầng phong ấn thì thực lực cũng bị áp chế xuống mức tương đương Linh Vương cấp 1, lại nói là phải gánh một tên phế thải Mặt Đất thì khác nào lấy 2 địch 10, hay nói theo cách khác là lấy 10 địt 2!”

Bất chợt, một tràng tiếng hò hét vang lên, mà đa phần là âm thanh của nữ giới. Sau đó hàng ngàn ánh mắt có hâm mộ có ghen tức đang cùng hướng về một khu khán đài đang xáo trộn vì sự xuất hiện của một thanh niên anh tuấn phi phàm với trang phục mang phong cách cổ trang thanh tao mà lịch lãm.

Trước tràng âm thanh hò hét hâm mộ cuồng nhiệt, gã thanh niên nở một nụ cười nhẹ nhàng mà như tỏa ra ánh nắng rực rỡ khiến hàng ngàn con tim nữ giới mê mệt. Một nụ cười sáng cả bầu trời, Nhất Tiếu Thiên Minh.

Vẫn hút lấy hàng ngàn ánh mắt hân mộ, Thiên Minh tiến đến một hàng ghế, hắn ngồi xuống ghế trống mà hắn đã đặt trước, bên cạnh một người mặc áo khoác với mũ trùm che kín đầu.

“A! Thật là trùng hợp!” Thiên Minh vừa ngồi xuống liền nhìn người bên cạnh với nụ cười pha chút ngạc nhiên.

Người ngồi bên cạnh chỉ cười nhạt, nàng biết rõ dù bản thân có chọn bất cứ chiếc ghế nào thì Trịnh Thiên Minh vẫn sẽ đặt được chiếc ghế ngay bên cạnh.

Như đã quen với sự lạnh nhạt của người này, Thiên Minh vẫn giữ nụ cười điềm đạm, vừa quan sát đấu trường vừa nói: “Đoạn Tuyệt hợp tác với Thích Đông, thật sự là điều ta chưa từng ngờ đến. Nhưng nàng có vẻ hứng thú với cuộc vượt ngục này, vì Đoạn Tuyệt có được Tà Linh ư?”

Người kia không đáp, chỉ lắng tai nghe tiếng bình luận viên giới thiệu và ba tên tù nhân lần lượt bước ra. Nhìn thấy Dương lê cái thân tàn ma dại bước ra, nàng suýt thì bật cười nhưng kịp thời tự ngăn lại, đồng thời cũng có một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.

“Sao mình lại cảm thấy xót chứ?” Nàng khó hiểu tự hỏi lòng mình, tại sao lại xót cho một kẻ mà nàng đang muốn giết?

Bất chợt Dương nhìn thẳng về phía nàng và nở nụ cười si mê.

“Hắn có thể nhìn thấy mình sao?” Nàng ngạc nhiên thầm hỏi, đồng thời, tim nàng đập thình thịch trước nụ cười của Dương, một nụ cười của kẻ si tình.

“Hắn… Hắn thích mình rồi?” Nàng, Ngân Hà, kinh nghi nói.

Chợt Thích Đông vừa khều Dương vừa chỉ tay về hướng khác, Dương liền nhìn theo về phía một cô nàng khá xinh phía bên kia, lại nở nụ cười si tình, Thích Đông đứng cạnh thì híp mắt há mồm chảy dãi.

Sau đó, Dương lại nhìn dáo dác rồi chỉ Thích Đông một cô nàng khác, vẫn nụ cười si mê.

Nhíu mày nghi hoặc, Ngân Hà quay đầu ra sau và thấy sau lưng mình là một cô nàng khá nóng bỏng. Cuối cùng thì nàng bực tức vỡ lẽ, hóa ra là Dương và Thích Đông đang soi gái trên khán đài.

“BA… HAI… MỘT… BẮT ĐẦU!” Bình luận viên gào to sau màn giới thiệu, ba tên tù nhân liền cất bước tiến vào khu vực chiến đấu trông như một công viên rộng lớn.

Lần này, Đoạn Tuyệt nhanh chóng tìm ra một chiếc hộp nhỏ, gã dùng chân giẫm nát chiếc hộp và nhặt lấy chiếc chìa khóa bạc bên trong.

Tù nhân tham gia vượt ngục được trang bị một chiếc vòng tay có mười vạch sáng, tương ứng với mười tầng phong ấn. Khi Đoạn Tuyệt tra chìa khóa vào lỗ trên vòng, một vạch sáng tắt đi. Sau đó, Đoạn Tuyệt ném chìa khóa cho Thích Đông, Thích Đông dùng xong liền chuyền cho Dương.

Dương tra chìa khóa vào vòng tay, vạch sáng thứ nhất tắt đi và hắn cảm nhận được linh lực bị phong ấn bắt đầu hồi phục, dù chỉ dừng lại ở bậc Linh sĩ cấp độ năm.

Sau đó chiếc chìa khóa trong tay Dương cũng mất hết linh lực, trở thành một chiếc chìa khóa bình thường không thể tiếp tục giải phong ấn. Mỗi chìa khóa chỉ dùng được ba lần cho ba chiếc vòng khác nhau.

“Hà… Thật nhớ cuộc thi liên học viện ngày trước!” Dương cảm thán, trong lòng nhớ lại thời điểm khi còn là một học viên cấp Linh Sĩ của học viện Nữ Thần, hắn cùng các anh chị khóa trên tiến vào linh cảnh để tìm 10 lá cờ ở vòng thi Sinh Tồn.

“Tìm cờ? Phải rồi!” Dương sực nhớ ra một điều, liền thử liên hệ với Google để tìm vị trí những chiếc hộp trong đấu trường.

Tuy tù nhân bị phong ấn không thể dùng bảo vật của bản thân, và nếu tù nhân cố dùng bảo vật của bản thân hoặc mượn ngoại lực thì chiếc vòng sẽ lập tức cảnh báo gian lận, nhưng Dương hy vọng Google sẽ không bị ảnh hưởng bởi quy tắc trên, đồng thời cũng giúp Dương khẳng định một suy đoán…

Chỉ trong vài giây, bản đồ đấu trường và toàn bộ vị trí các khối hộp đã hiện ra trong tâm trí Dương.

Dương thầm mừng rỡ, Google vẫn hoạt động và không hoàn toàn chặn mọi thông tin như hắn lo sợ. Đồng thời, chiếc vòng phong ấn không báo động nên nghi vấn của Dương cũng gần như được chứng thực. Thứ nhất, Google có thể không thật sự là một bảo vật, thứ hai, Google cũng có thể không phải là ngoại lực.

Nhưng chưa chắc Dương đoán đúng, vì có thể là chiếc vòng phong ấn không đủ khả năng nhận ra sự tồn tại của loại bảo vật như Google. Còn nếu Dương đoán đúng, thì Google thật sự là gì? Không phải bảo vật, cũng không phải ngoại lực, vậy là năng lực của chính bản thân hắn? Có thể sao?

Cứ tưởng tìm ra đáp án, hóa ra chỉ là tạo ra câu hỏi mới. Dương có chút thất vọng nhưng điều trước mắt vẫn quan trọng hơn. Với Google, hắn tiếp tục tìm hiểu thêm thông tin trong đấu trường, từ kích thước từng chiếc hộp cho đến tỉ lệ xuất hiện chìa khóa hay vật phẩm khác của mỗi hộp.

Cả Google cũng không thể nói chính xác trong mỗi hộp sẽ có gì, vì mỗi hộp là một bảo vật không gian đơn giản, sẽ cho ra vũ khí, chìa khóa, linh thú hoặc cai ngục, thậm chí là tạp hóa linh tinh, mỗi hộp lại có một tỷ lệ cho ra vật phẩm khác nhau.

Cả đấu trường chỉ có khoảng mười hộp có tỉ lệ triệu hồi ra cai ngục, trong đó có một hộp có tỉ lệ triệu hồi cai ngục một trăm phần trăm, trong một trăm phần trăm đó, hơn bảy mươi phần trăm là tỉ lệ triệu hồi ra cai ngục cấp từ 6 trở lên, nhưng tỉ lệ triệu hồi ra cai ngục cấp 10 là gần như bằng không. Đó chính là chiếc hộp khiến bọn Dương thất bại.

Nếu tù nhân không mở trúng hộp triệu hồi cai ngục thì cai ngục vẫn sẽ lần lượt xuất hiện theo cấp từ 1 đến 10, còn trong trường hợp triệu hồi được cai ngục từ hộp, thì những cai ngục cấp thấp hơn cấp đã triệu hồi sẽ không xuất hiện nữa.

Ngoài ra, còn một vấn đề đáng lưu tâm là biên giới đấu trường, biên giới này là một vòng sáng đỏ bao quanh đấu trường và sẽ thu hẹp dần theo thời gian, giống với biên giới chiến trường thành cổ trong vòng cuối cuộc thi liên học viện mà Dương từng đại diện học viện Nữ Thần tham gia.

“Cai ngục cấp 1 xuất trận!” Giọng bình luận viên vang lên.

Dương lập tức tra Google vị trí gã cai ngục và biết gã cách bọn hắn khá xa.

Cai ngục cấp 1 có sức mạnh ở cấp bậc Thượng Sĩ, tức Linh Sĩ cấp 10, với ba thiên tài vượt cấp như Đoạn Tuyệt, Thích Đông và Dương thì cấp độ Thượng Sĩ này chẳng có gì đáng sợ, nhưng cả ba tên đều muốn tránh mặt tên cai ngục này trong một thời gian để tranh thủ thời gian tìm chìa khóa và vũ khí, chuẩn bị lực lượng để đối đầu với những cai ngục cấp cao hơn.

Nắm rõ vị trí từng chiếc hộp nhưng Dương vẫn giả vờ tìm kiếm một cách vội vã như đang sợ bị cai ngục cấp tìm thấy.

Ở khán đài, một khán giả thấy biểu hiện sợ hãi của Dương trên màn hình liền khinh thường nói: “Xem thằng quèn Mặt Đất kìa! Vừa nghe cai ngục cấp 1 xuất trận đã sợ xanh mặt, thế thì đánh đấm gì nữa?”

Người khác mỉa mai: “Chứ nếu nó không sợ thì cũng có làm nên trò trống gì? Thứ ăn bám ấy mà!”

“Chả bù cho hai người còn lại. Xem Thích Đông trầm tĩnh chưa kìa! Còn Đoạn Tuyệt hình như nét mặt hơi khó chịu, có lẽ đang kiềm chế ham muốn đi săn tìm tên cai ngục, thật đáng mặt thiên tài!”

Không thể nghe thấy những lời mỉa mai vì khán đài quá ồn ào, Dương vẫn giả ngu đi dần về vị trí một trong những chiếc hộp mà hắn cho là cần thiết nhất.

Đó là một chiếc hộp khá dài nằm ẩn trong thân cây, rất khó thấy…

“Này! Ta tìm được cái cây lạ lắm!” Dương giả ngơ gọi Thích Đông và Đoạn Tuyệt đến gần, chỉ vào chỗ thân cây có vết cắt hình chữ nhật.

“Là hộp vũ khí!” Đoạn Tuyệt nói.

Hộp vũ khí tất nhiên sẽ mở ra vũ khí, có thể là vũ khí thô sơ hay linh bảo, tiên bảo.

Đoạn Tuyệt kéo khối hộp ra khỏi thân cây rồi cẩn thận mở ra.

Bên trong hộp là một cây đàn gỗ với một dây đàn duy nhất.

“Độc huyền cầm?” Thích Đông ngạc nhiên.

“Cái này làm vũ khí được sao?” Dương ngơ ngác hỏi.

Thích Đông đáp: “Mô phật! Đương nhiên được, Mộng Lạc Hồng Trần vẫn luôn dùng đàn làm vũ khí đấy thôi!”

“Mộng Lạc Hồng Trần? Là cái gì?” Dương tò mò hỏi.

“Mô phật! Là người trong mộng của bần tăng, một trong hai đại mỹ nhân của Hùng Vương bảng đương thời.” Nói đoạn, Thích Đông thở dài thầm ao ước: “Mô phật! Mộng Lạc Hồng Trần, chỉ nghe cái tên đã đủ khiến người ta say tình sa đọa, phải chi được sờ vào nách nàng một lần, có chết cũng mãn nguyện…”

Khịt mũi khinh bỉ trước vẻ mặt dâm đãng của Thích Đông, Đoạn Tuyệt cầm cây đàn lên và nói: “Đây không phải đàn thường, là cấm bảo!”

“Cấm bảo? Là cái gì?” Dương lại tỏ vẻ ngạc nhiên.

Thích Đông nhận cây đàn từ tay Đoạn Tuyệt, gảy mạnh lên dây đàn tạo ra âm thanh hơi chói tai và giải đáp: “Cấm bảo không phải là một cấp bậc bảo vật mà là cách gọi chung của những bảo vật có thể giúp người dùng phát huy được uy lực vượt xa bảo vật cùng cấp. Nhưng cái giá phải trả hoặc là gây thương tổn đến chính người dùng, hoặc là chính bảo vật đó sẽ bị hủy diệt sau khi dùng, hoặc nhẹ hơn thì cấm bảo đó có số lần sử dụng hạn chế. Gọi là cấm bảo vì loại bảo vật nguy hiểm này từng bị cấm chế tạo ở thời nhà Trần, cách luyện chế bị tiêu hủy gần hết, nên từ đó về sau cấm bảo ít xuất hiện trên mặt đất, chỉ có một số ít giả kim thuật gia dưới lòng đất và trên không nắm được cách luyện.”

Dương gật gù ra vẻ đã hiểu, dù sự thật là hắn chỉ giả ngơ. Vốn có một kho kiến thức giả kim khổng lồ trong đầu, Dương chỉ liếc mắt đã nhận ra cây đàn này là một linh bảo sơ cấp loại cấm bảo dùng một lần là hỏng. Dương cũng từng luyện ra một số cấm bảo, ví dụ như lựu đạn thuộc loại cấm bảo dùng một lần, hay như Truy Ảnh 800 Mã Lực dạng số 3 Truy Ảnh Cuồng Pháo, cũng là một dạng cấm bảo giới hạn số lần sử dụng, phải nạp lại linh lực sau vài phát bắn.

Lúc này, một chuỗi âm thanh nghe như nhạc đám ma vang lên khiến cho Dương và Đoạn Tuyệt rùng mình thủ thế vì tưởng cai ngục xuất hiện.

Nhưng hóa ra là Thích Đông đang ôm đàn gảy với vẻ mặt rất phiêu.

“Mày làm gì vậy?” Đoạn Tuyệt tức giận.

Thích Đông vẫn nhắm mắt phiêu đàn: “Suỵt! Không thấy bần tăng đang thử đàn khúc nhạc Mộng Lạc Hồng Trần trứ danh của Hồng Trần sao?” Vừa nói, Thích Đông vừa mơ tưởng đến cảnh tượng Hồng Trần xinh đẹp tuyệt thế ngồi đàn bên dưới gốc đa cổ thụ, còn hắn đứng bên nàng cầm độc huyền cầm hòa chung tiếng nhạc, âm thanh phiêu bồng, lá hoa lơi lả…”

Trong khi Thích Đông mãi mê mơ tưởng, Đoạn Tuyệt tìm được một khối hộp gần đó và mở ra, nhưng không may, chiếc hộp triệu hồi ra một con sói, đây không phải linh thú mà là sinh vật được tạo ra từ linh lực hữu hình kết hợp với hữu ý, được điều khiển bởi người tạo ra nó.

Con sói nhe nanh nhìn từ Dương đến Đoạn Tuyệt đang thủ thế, sau đó quay sang nhìn Thích Đông đang đứng quay lưng về phía nó, rồi nó nhắm vào bờ mông tròn trịa của gã, nhe nanh lao đến…

Phập!

“UI DA!!! MÔ PHẬT!”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Danh sách truyện cùng bộ:
12 nữ thần – Quyển 1
12 nữ thần – Quyển 2
12 nữ thần – Quyển 3 (Update Phần 11)
Thông tin truyện
Tên truyện 12 nữ thần - Quyển 2
Tác giả Slaydark
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 15/08/2022 03:39 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Slaydark

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Phim sex thủ dâm - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân