Truyện sex ở trang web truyensextv.pro tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv.pro, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv.pro tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » 12 nữ thần – Quyển 2 » Phần 148

12 nữ thần - Quyển 2 - Tác giả Slaydark

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.pro, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 148

Quân đoàn bất diệt!

Dưới đội quân hùng mạnh đang che kín nửa bầu trời, hình tượng Âm Vương Hữu Thực đứng nghiêng đầu dang tay nhìn về phía hàng ngàn người như nhìn loài sâu kiến, nhiều người phát run lần lượt quỳ sụp xuống cúi đầu vái lạy tung hô:

“Âm Vương vạn tuế!”

“ÂM VƯƠNG VẠN TUẾ!”

“Bình thân!” Dương lạnh lùng phất tay ban ơn.

“Tạ ơn bệ hạ!”

Dương gật đầu hài lòng quay sang nhìn chiếc quan tài, nơi quân đoàn bất diệt của hắn vừa chui ra và nói: “Các ngươi làm tốt l… Ủa?”

Quanh chiếc quan tài giờ trống trơn, chỉ có một con kiến hôi to bằng con chó lật đật chui ra, nó nhìn lên bầu trời rồi giật bắn mình liền chui lại vào quan tài và đóng chặt nắp lại.

“Hình như hơi sai…” Dương lạnh sống lưng, lúc này hắn mới nghe kỹ âm thanh như tiếng mưa bão trên bầu trời, quân đoàn bất diệt của hắn đâu có đông loài có cánh đến mức tạo ra âm thanh này?

Dương xoay ngươi nhìn lên bầu trời sau lưng, nơi hàng ngàn sinh vật đang phủ kín.

Vẫn nét mặt lạnh lùng, Dương quay lại nhìn hàng ngàn người đang run sợ trước hắn.

Cũng nét mặt đó, Dương lại quay ra sau nhìn lên trời.

Rồi quay lại nhìn hàng ngàn người đang lo lắng.

“Chẳng lẽ Âm Vương đang phân vân có nên giết sạch chúng ta hay không?” Một người sợ hãi bi quan.

Ngay cả Tiêu Hồn và Lương Diệt cũng lo sợ, lực lượng hùng mạnh trên bầu trời toàn cấp Linh Vương, nếu tất cả nhắm vào hai người bọn hắn thì chỉ có chết chắc.

Dương lần nữa quay đầu nhìn lên bầu trời. Lần này Dương như đứng hình, hắn sợ muốn tè ra máu, trong đầu hoảng loạn nghĩ: “Chết mẹ rồi! Đám pokémon này ở đâu ra vậy?”

Dương gọi là pokémon đó là vì hàng ngàn sinh vật trên bầu trời có hình dạng rất kỳ dị, chúng có dáng đứng như con người, hai chân to dài như chân dế, quanh thân có lớp giáp trông cứng chắc như giáp bọ hung, một tay trông gần giống như tay người, một tay dài cong sắc bén vừa trông như lưỡi liềm vừa như càng bọ ngựa, đầu chúng có mắt to trông như mắt chuồn chuồn, miệng có hai chiếc nanh nhọn hoắt như nanh rết, đỉnh đầu có hai sợi râu dài khá đặc trưng của đa số côn trùng, chúng có một chiếc đuôi dài trông như đuôi bọ cạp, cánh chúng như cánh ruồi vỗ nhanh và liên tục đủ tạo ra một tốc độ bay cực kỳ nhanh.

Dương lại nhìn hàng ngàn người đang chờ đợi mình, nếu lũ này biết hắn không liên quan gì đến lũ côn trùng trên trời thì một là Dương bị cả bọn phanh thây, hai là Dương bị bỏ lại làm mồi cho lũ côn trùng.

“Làm sao bây giờ?” Dương suy nghĩ rất nhanh rồi đưa ra quyết định.

Dương vẫn lạnh lùng nhìn lại lũ người đang run sợ, hắn nhếch môi cười nụ cười tà ác rồi nói: “Ta đang nghĩ đến một trò vui… Cho các ngươi 3 phút chiến đấu với quân đoàn bất diệt của ta, ai sống sót qua 3 phút thì ta tha chết!”

Nghe Dương nói, nhiều người bắt đầu ngập ngừng suy nghĩ, đây là trong một hang động, nếu đào đất bỏ chạy thì tốc độ sẽ không nhanh, dễ bị giết từ sau lưng khi đang đào hang, vậy chỉ còn cách chiến đấu cầm cự trong 3 phút, điều này khả thi hơn vì dù sao đối phương cũng chỉ toàn là Linh Vương.

“Nhanh không ta đổi ý!” Dương giục.

“Liều thôi!” Nhiều người cùng nhìn nhau và quyết định cùng tiến lên chiến đấu.

Khi nhiều người rút vũ khí nhấc chân chuẩn bị tiến lên, chợt có một người khoác áo đen, đội mũ trùm che kín mặt lên tiếng: “Đây chẳng phải Bá Vương Trùng sao?”

Nghe thế, người khác liền hỏi: “Bá Vương Trùng, loài sinh vật mạnh nhất Địa Tâm Cảnh?”

“Cũng là loài côn trùng từng giữ ba hòn đá bí ẩn trước khi quân binh triều Lý đến tấn công và lấy đi!”

“Nhưng hình như ta thấy chúng hơi khác so với hình vẽ minh họa.”

“Nghĩa là sau lần bị quân triều Lý đánh bại, chúng đã tiến hóa.”

“Ngay cả Bá Vương Trùng cũng thu phục được, Âm Vương còn đáng sợ hơn cả lời đồn!” Có người kinh sợ thốt lên.

Nghe thế, người khoác áo đen đội mũ trùm bước lên phía trước đứng đối diện Dương và nói: “Không, Bá Vương Trùng không phải quân đoàn bất diệt của hắn, mà Bá Vương Trùng đến đây vì hòn đá kia!”

Nói đoạn, kẻ áo đen chỉ tay vào Trục Nhật, hắn không có tiền mua nhẫn không gian nên vẫn đang cầm hòn đá trên tay.

Nghe thế, Trục Nhật nhìn Dương, khi thấy ánh mắt Dương như xác nhận đội quân trên trời không phải của hắn, Trục Nhật nhìn lên trời, và hắn phát hiện ra rằng tất cả bá vương trùng trên trời đều đang nhìn hắn, có lẽ chúng còn e dè lực lượng cũng khá đông của phe con người dưới đất.

Trục Nhật sợ quá lăn đùng ra ngất, ngất thật sự.

Kẻ áo đen lại tiếp tục nói:

“Một quyển bí sử có ghi chép, Bá Vương Trùng có khả năng cảm ứng được vị trí hòn đá, trừ khi hòn đá được cất trong nhẫn không gian. Lại nói, Bá Vương Trùng là loài cực kỳ khát máu, chúng chuyên hút máu người mang về cất trong tổ. Dựa vào hai yếu tố này, ta suy đoán rất có thể có người đưa hòn đá vào hội đấu giá để nhử Bá Vương Trùng và sử dụng người tham gia đấu giá làm nguồn tiếp máu cho chúng.”

Nghe kẻ áo đen nói, nhiều người hít một hơi lạnh, lý do này khá thuyết phục, nhưng cũng có người cho rằng có thể chỉ là ngẫu nhiên.

“Ngẫu nhiên?” Người áo đen tiếp tục nói:

“Ngẫu nhiên? Vậy tại sao hòn đá lại được trao cho tên nhóc vô dụng kia? Tại vì cần để hòn đá ngoài nhẫn không gian một thời gian đủ lâu để đảm bảo hai yếu tố là bá vương trùng kịp đến và người tham gia đấu giá chưa kịp rời đi. Người bán hòn đá có lẽ ban đầu nghĩ rằng cuộc đấu giá hòn đá sẽ kéo dài, nhưng cuộc đấu đá của Âm Vương Hữu Thực cùng Thập Tiễn Tiêu Hồn và Thiết công tử Lương Diệt đã khiến kế hoạch của hắn phải thay đổi, vì rất có thể khi hòn đá được rao bán thì cái giá cao nhất sẽ được đưa ra ngay lập tức, người mua được sẽ cất ngay vào nhẫn bỏ chạy còn người khác sẽ truy theo, Bá Vương Trùng có đến cũng vô nghĩa.”

Kẻ áo đen chỉ vào Trục Nhật đang ngất và nói tiếp:

“Nhưng người bán hòn đá có kế hoạch thứ hai, chính là tên thanh niên phế vật này, yếu ớt và không có bảo vật không gian, có lẽ thấy hằn tò mò nên người bán hòn đá đã giả vờ làm rơi vé cho hắn vào tham gia, khi giao hòn đá cho hắn, gần như chắc chắn hắn sẽ cầm hòn đá không dám rời đi, còn người khác cũng chắc chắn sẽ chờ ở ngoài. Kết quả là các ngươi thành công mỹ mãn.”

Kẻ áo đen vừa tháo mũ trùm đầu ra vừa nói tiếp: “Ta nói có đúng không, Bạch Tạng của Bạch Thiên Đường!”

Khi mũ trùm tháo xuống, một gương mặt anh tuấn phi phàm lộ ra, hắn đang nở một nụ cười tự tin tỏa nắng.

Có người ngay lập tức nhận ra: “Hắn là… Thám tử lừng danh Co… à nhầm, Nhất Tiếu Thiên Minh!”

Lúc người người đang kinh ngạc vì sự xuất hiện của thiên tài hạng ba Hùng Vương bảng Nhất Tiếu Thiên Minh thì ở nơi mà Thiên Minh hướng mắt đến, một nhóm năm người áo choàng trắng cũng đồng loạt gỡ mũ trùm xuống, lộ ra năm gương mặt bốn nam một nữ, da trắng tóc trắng.

“Bạch Thiên Đường!” Dương kinh hô khi thấy năm gương mặt có phần quen thuộc, đây chính là năm kẻ đã góp phần hại hắn mang tiếng Dâm Long, bị truy nã và phải cải trang thành Lý Hữu Thực.

Ngoài ra, Dương còn nhớ sau khi lấy được hài cốt của Siêu Đẳng thì lũ này cũng có mặt. Dương đoán rất có thể lũ này biết rằng Siêu Đẳng nắm giữ hòn đá nên mới tìm đến, nếu đúng vậy thì cũng rất có khả năng kẻ thù mà Siêu Đẳng nhắc đến cũng có liên quan đến tổ chức dị giáo Bạch Thiên Đường này.

Lúc này, nhiều người khác cũng nhận ra:

“Chúng là người của dị giáo Bạch Thiên Đường, những kẻ sùng bái Đấng Thiên Đường.”

“Ta nghĩ chuyện bọn hắn dùng hòn đá làm mồi dụ chúng ta và lũ bá vương trùng là rất có khả năng, nhớ lúc vừa tiến vào Địa Tâm Cảnh này không?”

“Phải rồi! Lúc mới tiến vào, Bạch Thiên Đường liền hạ độc rồi ra tay tàn sát, lấy máu người dẫn dụ bá vương trùng, nhưng sau đó đụng độ Nhất Ảnh Độc Hành và Cửu Huyền Ngân Hà.”

“Chi tiết chuyện đó là thế nào nhỉ, ta chỉ nghe đồn sơ sơ.”

“Không rõ, hình như chỉ có vài người sống sót chứng kiến, nghe nói, có cả trăm tên bá vương trùng đến hút máu, Nhất Ảnh Độc Hành và Cửu Huyền Ngân Hà vô tình tiến vào đúng nơi này, cả hai đã hợp tác chiến đấu với cả trăm bá vương trùng cấp Vương trở lên.”

“Nhất Ảnh và Cửu Huyền hợp tác? Nghe vô lý sao sao ấy?”

“Nhưng là thật, cả hai chiến đấu với trăm tên bá vương trùng không hề yếu thế, nhưng sau đó thì Bạch Thiên Đường ra tay hạ độc, Cửu Huyền thì ẩn mình xuống lòng đất, còn Nhất Ảnh được Vô Sắc Tiên Vũ cứu đi.”

Lúc này, Trịnh Thiên Minh bước ra đứng trước mặt năm người Bạch Thiên Đường và nói giọng tức giận dù mặt vẫn cười: “Động đến Ngân Hà thì đừng trách sao ta ác!”

Dứt lời, quanh thân Thiên Minh bốc lên một ngọn lửa đen ma quái.

“Hắc Diễm, ngọn dị hỏa xếp ngang hàng đế hỏa Huyết Ảnh Yêu Hỏa!”

“Hắc Diễm!” Dương lại càng kinh ngạc hơn, hắn đã từng thấy ngọn lửa đen này khi còn đang mất trí nhớ, lúc đó hắn trong thân phận Bình Thường, đụng độ hai tên cương thi Hữu Công và Bửu Công. Sau cùng, Bửu Công bị Hắc Diễm đốt cháy.

“Vậy Nhất Tiếu Thiên Minh hạng ba Hùng Vương Bảnh này chính là kẻ điều khiển Hữu Công và Bửu Công?” Dương thầm suy đoán và thầm rùng mình run sợ, danh sách gây sự Hùng Vương bảng mà hắn từng liệt kê hóa ra vẫn còn thiếu một cái tên hùng mạnh!

Lúc này, Trịnh Thiên Minh lấy ra hàng chục lá bùa lớn bằng tờ tiền, hắn điểm dấu vân tay tay lên xấp bùa, các lá bùa bay tản ra và hóa thành những chiếc quan tài gỗ.

Nắp quan tài hé mở, âm khí u ám bốc lên, hàng chục tên cương thi cấp Linh Vương bật dậy nhảy ra khỏi quan tài.

Đứng giữa đội quân cương thi hùng mạnh, Trịnh Thiên Minh bọc trong Hắc Diễm lướt mắt nhìn quanh rồi lên tiếng: “Tiêu Hồn, Lương Diệt, Lý Hữu Thực và tất cả những người ở đây, lũ bá vương trùng chưa hành động vì đang e dè chúng ta, nếu giờ chúng ta bỏ chạy, chúng sẽ lập tức tấn công và lũ Bạch Thiên Đường ngư ông đắc lợi, còn nếu các ngươi không hèn nhát thì hãy chiến đấu, Bạch Thiên Đường cứ để ta lo!”

Uy danh cực cao của Trịnh Thiên Minh khiến cho nhiều người bắt đầu lấy lại lòng can đảm, lại nói, Lương Diệt lẫn Tiêu Hồn cũng đồng ý hợp tác vì bọn hắn biết chỉ có hợp tác mới có khả năng thoát khỏi trận chiến này.

Dương cũng vậy, hắn muốn nịnh bợ kết thân với Trịnh Thiên Minh để xóa đi hiềm khích cũ, nên hắn liền bước đến đứng bên cạnh Trịnh Thiên Minh, gật đầu chào thật thân thiện rồi cất tiếng nói bằng giọng điệu hòa nhã: “Lôn cái lò! Một mình tao chấp hết!”

Trịnh Thiên Minh sốc nặng, hắn còn tưởng mình nghe nhầm bởi vì mặt Dương vẫn đang cười thân thiện.

Thậm chí chính Dương cũng mất vài giây mới nhận ra bản thân vừa nói gì. Mặt hắn trắng bệch vì sợ, trong lòng thầm nghĩ: “Thối mồm rồi mình vừa nói cái gì thế này?”

Thấy Trịnh Thiên Minh vẫn đang sốc nặng nhìn mình, Dương vội vàng giải thích với vẻ mặt thành khẩn: “Nhìn cái giề? Chém chết mịa mày bây giờ!”

“A ĐÙ!!!” Những người xung quanh đồng loạt há hốc mồm, dù biết trước đó Dương đã khịa cả Lương Diệt lẫn Tiêu Hồn, nhưng lần này là Nhất Tiếu Thiên Minh, hạng ba Hùng Vương Bảng, một trong sáu người Thế Hệ Hoàng Kim, vậy mà nó còn khịa công khai và bố láo hơn trước gấp nhiều lần.

Lúc không khí đang quái dị, một người béo ú mặt đeo khẩu trang y tế bước ra, vừa đi vừa chắp tay niệm: “Mô phật! Khẩu nghiệp! Khẩu nghiệp!”

Tiến về phía Dương, gã trọc béo chìa ra một gói nhỏ và nói: “Mô phật! Thí chủ có muốn dùng khẩu trang che miệng để bớt khẩu nghiệp không? Mô phật!”

Dương nhìn chiếc khẩu trang được gói kín trong tay gã béo, Dương vừa nhìn đã biết thằng này chính là Nhất Niệm Thích Đông, hắn đề phòng ngửi thử chiếc khẩu trang, quả nhiên, nhờ khướu giác của rồng cộng với kiến thức có được từ Google trước đây, Dương phát hiện chiếc khẩu trang được tẩm một loại thuốc mê khá mạnh.

“Không lẽ nó thấy mình giàu nên bắt cóc tống tiền? Hay nó mê con tinh trùng mình mới mua được? Âm mưu kiểu gì mà ngu vãi thế này?” Dương nghi ngờ suy nghĩ rồi đưa ra quyết định: “Thôi kệ, thử xem nó tính làm gì, còn hơn bị ba thằng Thiên Minh, Tiêu Hồn và Lương Diệt chém chết.”

Nghĩ vậy, Dương giả bộ e dè nhận lấy chiếc khẩu trang đeo vào mặt, hít một hơi sâu rồi khen: “Hương thơm thật dễ chịu, nghe cứ như mùi nách phụ nữ!”

Gã mập ngạc nhiên: “Thí chủ cũng biết mùi này sao? Mùi hương yêu thích của bần tăng đó!”

Khi hắn dứt câu, Dương giả vờ ngã ra bất tỉnh.

Gã béo như canh sẵn, Dương vừa nghiêng người thì gã liền chụp lấy vác lên vai rồi bỏ chạy trước ánh mắt ngỡ ngàng của bọn Trịnh Thiên Minh.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Danh sách truyện cùng bộ:
12 nữ thần – Quyển 1
12 nữ thần – Quyển 2
12 nữ thần – Quyển 3 (Update Phần 11)
Thông tin truyện
Tên truyện 12 nữ thần - Quyển 2
Tác giả Slaydark
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 15/08/2022 03:39 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Slaydark

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân