Truyện sex ở trang web truyensextv.pro tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv.pro, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv.pro tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » 12 nữ thần – Quyển 2 » Phần 47

12 nữ thần - Quyển 2 - Tác giả Slaydark

truyen x
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.pro, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 47

Dù đây không phải lần đầu Âm Đạo hội có người chết, nhưng riêng lần này, Dạ Vũ hoàn toàn kiểm soát được suy nghĩ và cảm xúc của bản thân. Chứng kiến cái chết thê thảm của Lam Thư và nhiều thành viên khác của Âm Đạo hội, nàng gần như chết lặng.

Và trong lúc Dạ Vũ chết lặng, bộ xương Chân Long và Phong Linh Nhi đã phát hiện ra nàng…

“Cẩn thận!” Dương hét lên khi chứng kiến bộ xương lao như đạn bắn về phía Dạ Vũ.

Nhưng Dạ Vũ không hề có ý tránh né, lãnh trọn một cước của xương Chân Long vào bụng và bay đi và được Dương chạy đến đỡ lấy.

Biết không phải đối thủ, Dương lấy Hắc Kim Thánh Khải làm tay, khởi động Truy Ảnh Thánh Cơ đưa Dạ Vũ bỏ chạy trước cuộc truy đuổi của xương Chân Long.

“Là lỗi của ta… Là lỗi của ta…”

Chứng kiến Dạ Vũ đau đớn dằn vặt, Dương tìm cách an ủi: “Nếu được chọn lần nữa, nàng có chọn hi sinh bản thân để cứu Ánh Dương không?”

Dạ Vũ gật đầu.

“Nếu không được nàng cứu, giờ này người dẫn dắt Âm Đạo hội suốt thời gian qua và đang dằn vặt có lẽ chính là Ánh Dương, lúc đó nàng có cho rằng lỗi tại Ánh Dương không?”

Dạ Vũ lắc đầu.

Dương nói tiếp: “Hãy nhớ, lỗi là do Thủy! Những người đã chết không hề oán hận nàng!”

Dương đang bay về hướng Cổ Loa, Chân Long cốt liên tục nhảy lên những mảnh gạch vỡ lơ lửng khắp nơi để đuổi theo, và Phong Linh Nhi sau một lúc chần chừ cũng vỗ cánh đuổi theo Dương.

Từ kính chiếu hậu, Dương nhận ra loại cánh tiên trong suốt quen thuộc, liền kinh ngạc quay đầu lại gọi: “Đù! Là mày hả Hoài Bão? Lên Thánh vũ hồi nào vậy?”

“Ngực nở ra luôn kìa, ta nghi nghi lâu rồi…”

Dạ Vũ biết rõ thông tin về Hoài Bão, biết chuyện Dương, Hoài Bão và Phong Linh Nhi từng hợp sức đánh bại Đại Vũ và Đại Du, cũng từng chứng kiến Dương và Hoài Bão hợp tác đánh bại Xương Cuồng. Nên cái sự nhầm lẫn của Dương khiến nàng không khỏi buồn cười: “Ngốc! Đó là Phong Linh Nhi!”

“Phong Linh Nhi? Cô ta bị sao vậy?”

Dạ Vũ đáp: “Âm Đạo hội có nghiên cứu một loại thuốc tạo ra chiến binh đa chủng tộc… Nhưng thuốc này còn chưa hoàn thiện…”

“Vậy là Phong Linh Nhi đã bị…”

Dạ Vũ nói: “Tiên huyết của Thánh Nữ như Phong Linh Nhi có khả năng hòa hợp tốt với thứ thuốc đó nhất. Nhưng thuốc chưa hoàn thiện nên ta chưa từng cho phép tiêm thuốc vào người Phong Linh Nhi… Có lẽ trong lúc nguy cấp, Lam Thư đã tự ý tiêm thuốc…”

Nếu đúng là vậy thì thật là rước họa vào thân…

“Còn bộ xương này?” Dương hỏi.

“Là xương của một tộc trưởng quá cố của Long tộc, Thủy đã giao cho chúng ta để nghiên cứu, nhờ đó mà phát triển ta một loại Long thể mới.”

Loại Long thể mới tất nhiên là Long thể chỉ Long hóa được một phần cơ thể và không có sừng mà Dương từng thấy ở Lôi Chấn, Phong Du của Âm Đạo hội.

Dạ Vũ nói tiếp: “Lần cuối ta thấy thì bộ xương vẫn còn trong vô thức và được cất giấu dưới cấm địa, không hiểu sao giờ hắn lại có ý thức như vậy.”

Chân Long cốt và Phong Linh Nhi vẫn đang đuổi theo, bằng sự linh hoạt và tốc độ cực nhanh, đôi lúc bộ xương Chân Long đuổi kịp và nhảy lên đón đầu nhưng đều bị Dương tránh được. Riêng Phong Linh Nhi chỉ đuổi theo mà không hề có vẻ gì là muốn tấn công, Dương nghĩ là do nàng tuy bị biến đổi nhưng vẫn còn nhận ra hắn…

Thời điểm Dương đang hướng về Cổ Loa, ở trung tâm Cổ Loa thành…

Sùng Hạo đang một mình tìm đến nơi phát ra cơn mưa Linh Quang Loạn Vũ.

Một tràng cười rê gợn phát ra từ trung tâm tòa thành, Sùng Hạo đến nơi và phát hiện một kẻ áo đen đang đứng giữa một quảng trường, tay cầm chiếc nỏ vàng gọn gàng mà tinh xảo, chiếc nỏ bị hỏng mất một phần nhưng không khó để đoán ra đây chính là một trong 12 Thần Bảo, Linh Quang Thần Cơ.

Kết thúc tràng cười rê rợn, kẻ áo đen nhìn sang Sùng Hạo và nói: “Bạch Long Bá Vương Sùng Hạo? Đến đúng lúc lắm… Ngươi sẽ là bại tướng thứ hai trên con đường xưng bá của ta…”

Thách thức một Thế Hệ Phi Thường trong tình trạng không thù không oán là điều mà chẳng mấy ai dám làm, trừ những thằng ngu dốt. Nhưng kẻ áo đen, chính xác là Đạo, không cho rằng bản thân hắn ngu dốt, bởi hắn đang nắm trong tay một trong những vũ khí mạnh mẽ nhất lịch sử, Linh Quang Thần Cơ.

Tại sao một chủ nhân Thần Bảo phải sợ một chủ nhân Thần Bảo khác?

Tràn ngập tự tin, Đạo giương Linh Quang Thần Cơ vào mặt Sùng Hạo…

Ánh sáng tụ thành tiễn, Đạo kích cò bắn mũi tên về phía Sùng Hạo. Sùng Hạo lập tức rút kiếm chém một đường phá tan mũi tên ánh sáng, nhưng bản thân hắn cũng bị bật lui mấy bước và vội vã lộn ngược ra sau để tránh thêm một đợt tên bay đến.

Trong khi Sùng Hạo liên tục phải tránh né thì Đạo chỉ việc đứng một chỗ ngắm bắn với vẻ mặt đắc thắng: “Cứ né đi, dù ngươi dồn hết toàn lực cũng không thắng nổi ta đâu! Ha ha ha…”

Trái với vẻ đắc thắng của Đạo, Sùng Hạo phải liên tục tránh né với vẻ mặt mệt mỏi và bực dọc. Nhưng sự thực Sùng Hạo mới là mèo còn Đạo kia chỉ là chuột, sau nhát kiếm đầu tiên để từ uy lực của Linh Quang Thần Cơ đoán ra thực lực của kẻ áo đen, Sùng Hạo liền từ bỏ đối chiến để chuyển sang tránh né, tuy tiêu hao thể lực nhưng hắn có thể bù đắp bằng Long hóa, còn kẻ áo đen chắc chắn phải tiêu tốn nhiều linh lực cho mỗi lần bắn và cuối cùng là thảm bại.

Đạo vẫn tha hồ bắn phá: “Ha ha! Sao thế Sùng Hạo? Thời đại của Thế hệ phi thường sẽ chấm dứt ngay hôm nay! Và từ nay là thời đại của ta, thời đại của Đạo!”

Một vũ khí hủy diệt rơi vào tay một kẻ hoang tưởng có thể gây ra hậu quả khủng khiếp…

Sùng Hạo biết sự hưng phấn của Đạo đã đạt đến đỉnh điểm, liền giả vờ trúng tên và ngã xuống.

Sự cố tình của Sùng Hạo không qua được mắt Đạo, hắn nhếch mép đắc thắng khi thấy Sùng Hạo có xu thế nhướng người sang phải, liền nhắm bắn vào khoảng không bên phải Sùng Hạo…

Nhưng khi mũi tên ánh sáng vừa lao đi, Sùng Hạo không hề di chuyển mà bắn một đòn Nhất kiếm xuyên tâm về phía Đạo khiến tên này giật mình phải giơ Linh Quang Thần Cơ lên trước mặt làm khiên chắn. Trong lúc đó, Sùng Hạo cấp tốc Long hóa và phóng đến bổ Thuận Thiên kiếm xuống đầu Đạo.

Nếu thực sự là Đạo thì xác định là bị Sùng Hạo chẻ đầu làm đôi, đáng tiếc là từ lúc này thì không còn là hắn…

Khoảnh khắc Thuận Thiên kiếm bổ xuống, hai ngón tay của Đạo giơ lên định chụp lấy lưỡi kiếm khiến Sùng Hạo giật mình thu kiếm và đạp lên người Đạo để nhảy lui ra.

Trong khoảnh khắc, Đạo từ một tên trẻ trâu ảo tưởng đã biến thành một kẻ yểu điệu, gã nhìn Sùng Hạo bằng đôi mắt trắng dã khác thường và tán thưởng bằng giọng bán nam bán nữ: “Phản xạ thật đáng sợ…”

Sùng Hạo không chút bất ngờ, vốn từ đầu hắn đã không tin một kẻ tầm thường như Đạo có thể được Thần Bảo chọn lựa. Vậy nên, kẻ điều khiển Linh Quang Thần Cơ thực sự chỉ có thể là Bạch Kê tinh.

Sùng Hạo nhìn Bạch Kê trong lốt Đạo, hiện tại chỉ có hắn và Đạo nên Sùng Hạo khó lòng đạt được trạng thái Xích Vũ Bạch Long với Thần lực để đánh bại Bạch Kê. Tiếc cho Sùng Hạo, người đến thì có nhưng lại là một kẻ gian manh chẳng kém gì hắn, Nguyễn Hoài Bão.

Hoài Bão đến từ sớm, nhưng đã rút kinh nghiệm sâu sắc từ cái lần bị Sùng Hạo “hại để cứu” nên Hoài Bão chọn cách nấp đi, chờ Sùng Hạo và Bạch Kê đánh nhau sứt đầu mẻ trán rồi xông vào cũng chưa muộn…

Trong lúc Sùng Hạo và Đạo đánh nhau, một người ôm bả vai đẫm máu đang chạy xa khỏi trung tâm Cổ Loa thành, là người mà Dương từng gặp, Lưu Mông.

Cảm thấy đã chạy đủ xa, Lưu Mông ngồi xuống uống thuốc và vận công trị thương.

“Phù! Suýt chết!” Lưu Mông cảm thán, trong đầu nhớ lại cảnh tượng lúc hắn vừa đáp xuống trung tâm Cổ Loa thành…

Lúc đó, Lưu Mông thấy một kẻ áo đen đang tiến về phía một chiếc nỏ vàng cắm xuống giữa quảng trường đá. Khi thấy kẻ áo đen mà thật ra là Đạo tiến đến gần, chiếc nỏ vàng lóe sáng và phát ra tiếng gọi u hồn: “Đến đây… đến đây…”

Đạo tò mò tiến đến gần rồi hỏi: “Ngươi là… Linh Quang Thần Cơ?”

“Đúng vậy… Chủ nhân… ta chờ ngươi đã lâu lắm rồi…”

Đạo kinh ngạc: “Ngươi gọi ta là chủ nhân? Ngươi chọn ta?”

“Đúng vậy… thưa chủ nhân.. Hãy chấp nhận ta… chỉ cần phá bỏ phong ấn… đã suy kiệt này… thì người chính là… chủ nhân của ta…”

Rồi Đạo mừng rỡ phá hủy phong ấn theo hướng dẫn của tiếng gọi và lấy được nỏ thần, liền đắc ý giương nỏ thần lên trời bắn một trận Linh Quang Loạn Vũ để thị uy.

Ngay sau đó, Lưu Mông thấy một tàn hồn cũng thoát ra và định ngăn cản Đạo.

Linh Quang Thần Cơ hướng về phía tàn hồn và nói: “Chủ nhân… giết hắn…”

Đoán ra rằng tàn hồn kia chính là tàn hồn của An Dương Vương, Lưu Mông liền liều mạng xông đến đỡ thay mũi tên rồi dẫn tàn hồn kia bỏ chạy, sau đó thì Sùng Hạo đến.

“Đa tạ đã cứu giúp…” Tàn hồn mờ nhạt chắp tay nói với Lưu Mông.

Lưu Mông xua tay đáp: “Ài! Đừng bận tâm, nếu ta không nhầm thì người chính là An Dương Vương?”

Tàn hồn gật đầu: “Là ta.”

Lưu Mông vui mừng nói: “Vậy thì quá tốt!”

“Tốt chỗ nào cơ? Bạch Kê đã thoát…”

Lưu Mông xua tay: “Bạch Kê tuy đáng sợ nhưng nơi này còn có kẻ đáng sợ hơn… Ta cần sức mạnh của ngài để tiêu diệt kẻ đó, ngăn ngừa tai họa!”

Dù được cứu mạng nhưng để hoàn toàn tin tưởng một người vừa gặp là rất khó với một bậc vua chúa đầy kinh nghiệm như An Dương Vương, thấy ngài lưỡng lự, Lưu Mông liền lấy ra một thứ.

“Ngài xem đây là gì…”

Trên tay Lưu Mông là một viên ngọc trai, viên ngọc trai này màu đỏ như máu và sáng lấp lánh lạ kì…

Môi An Dương Vương run run vì xúc động: “Đây là… huyết trân châu của… Mỵ Châu…”

Tương truyền, sau khi mất nỏ thần vào tay Triệu Đà và bại trận, An Dương Vương đưa Mỵ Châu bỏ chạy. Sau đó phát hiện ra Mỵ Châu rắc lông ngỗng dọc đường khiến quân địch dễ dàng theo dấu, An Dương Vương trong cơn giận dữ đã rút dao chém chết Mỵ Châu, máu nàng chảy xuống nước và được một con trai nuốt vào tạo thành một viên Huyết trân trâu.

Đó là những gì nhân gian kể lại, sau khi được Thần Kim Quy cứu thoát, An Dương Vương nhớ thương con gái nên quay về nơi nàng chết và tìm được huyết trân châu.

Cuối cùng, trải qua nhiều biến động, An Dương Vương hy sinh để giam cầm Bạch Kê cùng với Cổ Loa, đây là bí mật mà ít người biết đến…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Danh sách truyện cùng bộ:
12 nữ thần – Quyển 1
12 nữ thần – Quyển 2
12 nữ thần – Quyển 3 (Update Phần 11)
Thông tin truyện
Tên truyện 12 nữ thần - Quyển 2
Tác giả Slaydark
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 15/08/2022 03:39 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Slaydark

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Phim sex thủ dâm - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân