Truyện sex ở trang web truyensextv.pro tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv.pro, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv.pro tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Dục Uyển » Phần 74

Dục Uyển

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.pro, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 74

Cùng lúc đó ở Bạch gia.

“Dậy đi! Huynh đệ của mày đang gặp phiền phức, mày có thể ngủ được sao”

“Phi! Mày đừng có hại bạn, hại mình nữa được không… mày làm ơn tha cho tao đi”

Bạch Ngạn Tổ vừa ngã lưng xuống giường thì Hoắc Phi đã giật ngược dậy. Khổ thân hắn, nhìn đồng hồ đã gần 11h đêm mà vẫn chưa thể đi ngủ, bởi vì bị cái “thằng bạn tốt” kim “ôn thần” ám hắn từ chiều tới giờ, đuổi mãi không về. Hoắc Phi quay sang nhìn Bạch Ngạn Tổ, to giọng đại thiếu gia.

“Vậy mày nghĩ huynh đệ dùng để làm gì… chính là cần vào những lúc này” Hắn vừa nói dứt câu thì…

“Bốp… p…”

Một cái gối từ xa ném đến, đập thẳng vào mặt của Hoắc Phi. Sau khi hắn vừa đưa ra cái phạm trù mới về chức năng khác của huynh đệ. Bạch Ngạn Tổ rống giận chửi tục.

“Thằng khốn nạn! Huynh đệ là để mày đem ra hành xác sao… mày có nhìn đồng hồ không, biết mấy giờ chưa…”

“Vậy mày nói xem… phản ứng của Dục Uyển như vậy là thế nào, mày là người có nhiều kinh nghiệm nhất với phụ nữ, mày cho tao biết đi”

Bạch Ngạn Tổ thở dài và chậm rãi lập lại thứ n lần, những gì hắn đã nói với Hoắc Phi trong suốt 6 tiếng vừa qua. Nhưng chắc chắn là không có chữ nào lọt được vào tai của “thằng ôn thần này”. Nếu không, hắn đã không phải khổ sở ngồi đây tới giờ này.

“Tao nói lần cuối… nghe xong, lập tức cút khỏi nhà tao…” Hắn nói.

“Ừ…” Hoắc Phi gật đầu đồng ý, Bạch Ngạn Tổ ngay ngắn ngồi dậy.

“Dục Uyển sau khi được mày thổ lộ… thích cô ấy, chắc chắn là vui mừng quá độ nên không biết phải làm gì mới đẩy mày ra, con gái luôn là vậy, lúc bọn họ xấu hổ thì sẽ làm ra những hành động không ai hiểu nổi” Hắn nói một hơi hết nước bọt, nhưng…

“Có thật là vậy… nhưng mà, vẽ mặt cô ấy lúc đó không giống như là vui mừng”

Lại bị bác bỏ, nếu đã vậy thì còn hỏi hắn làm gì nữa. Bạch Ngạn Tổ đã cạn lời, vô phương với Hoắc Phi. Hắn lăn đùn xuống ghế nhưng lập tức bị kéo dậy ngay tức khắc.

“Tổ! Vậy còn phản ứng của Tiểu Nhã như thế nào… lúc mày thổ lộ với Tiểu Nhã, em ấy cũng đẩy mày ra rồi bỏ chạy sao…”

“Cái chuyện đó…”

Trong lúc Hoắc Phi nóng lòng muốn biết đáp án, thì Bạch Ngạn Tổ lại tỏ ra đắn đo lưỡng lự, không còn vẽ mệt mỏi mà là tỉnh táo suy nghĩ vấn đề. Thái độ nghiêm túc của Bạch Ngạn Tổ lúc này, làm cho Hoắc Phi rất ngờ vực.

“Không phải là… mày chưa từng nói thích tiểu Nhã…”

Hoắc Phi lo ngại, Bạch Ngạn Tổ lại tỉnh bơ.

“Lạ lắm sao”

Sau khi lục tung tất cả ký ức của mình. Bạch Ngạn Tổ nhớ ra hắn đã nói rất nhiều từ “thích” thậm chí là “yêu” với Lý Nhã. Nhưng chỉ là yêu cái cơ thể quyến rũ, thích bộ ngực mềm mại và vòng eo nhỏ nhắn… Chứ hắn chưa bao giờ thẳng thắng mà thổ lộ mình thích cô ấy.

Bây giờ người cảm thấy hối hận chính là Hoắc Phi, vì đã lãng phí thời gian ở chỗ Bạch Ngạn Tổ, còn cho rằng Bạch thiếu nổi danh tình trường, sẽ là một quân sư cao tay trong chuyện am hiểu về phụ nữ, không ngờ… một câu “tôi thích em” cũng chưa từng nói với người mình yêu.

Nhưng mà ngoài thằng bạn thân này ra thì hắn không biết hỏi ai khác. Thật ra thì ở nhà hắn, vẫn còn một người có thể giúp hắn giải quyết vấn đề nan giải này. Gom lại hết tất cả chuyện rồ dại mà người anh thứ hai của hắn làm cho chị Mạn Ni trong suốt mười năm qua, có thể nói là dào dạt kinh nghiệm. Nhưng chuyện hắn thích Dục Uyển thì hiện tại chỉ có một mình Bạch Ngạn Tổ biết, Hoắc Phi không muốn cho người khác biết.

“Vậy mày và em Nhã ở bên nhau thường làm gì, ý tao là… những người yêu nhau họ sẽ làm gì”

“Làm tình…”

Trước câu hỏi dài dòng lôi thôi của Hoắc Phi, Bạch Ngạn Tổ lại trả lời rất là dứt khoát, gọn lẹ. Hoắc Phi nghe xong chỉ muốn đấm vào mặt Bạch Ngạn Tổ, nhưng vẫn nén lại.

“Ngoài làm tình ra, mày còn làm những chuyện gì khác… đặc biệt, có ý nghĩa hơn nữa…”

Trước sự mong đợi của Hoắc Phi, Bạch Ngạn Tổ cũng tỏ ra chút “tâm” hơn, đào sâu suy nghĩ một lúc, rồi…

“Lên giường”

Thấy Bạch Ngạn Tổ suy nghĩ lâu như vậy, Hoắc Phi còn tưởng hắn sẽ nghe thấy một câu trả lời rất là thú vị và có thể đem ra học hỏi, nào ngờ…

“Thằng khốn! Ngoài làm tình và lên giường ra… trong đầu mày không nghĩ ra được cái gì hay hơn”

Hoắc Phi vừa ném cái gối vào đầu của Bạch Ngạn Tổ, thì nghe thấy chuông điện thoại rung, hắn móc điện thoại ra.

“Alo…”

Vẽ mặt dần biến chuyển sau khi nghe Hoắc quản gia nói xong, từ không nghiêm túc, đến chú tâm, sau cùng khẩn trương. Hắn lập tức bước xuống giường của Bạch Ngạn Tổ và vội vàng rời khỏi.

“Phi! Có chuyện gì” Bạch Ngạn Tổ bị bộ dạng lúc này của Hoắc Phi hiếu kỳ, suốt 6 tiếng đồng hồ đuổi mãi không về, không biết là cuộc điện thoại như thế nào, còn lợi hại hơn cả Bạch thiếu hắn.

“Luật gây ra chuyện rồi… anh ấy bị đưa đến đồn cảnh sát”

“Là đồn cảnh sát nào…”

Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensextv.com/duc-uyen/

Tổng cục cảnh sát phía Bắc.

“Khi nào thì bọn tôi mới được bảo lãnh hả… đừng nghĩ mình là cảnh sát thì muốn bắt ai thì bắt, chúng tôi cũng biết luật đó…”

“Đúng vậy! Các người muốn giữ bọn này tới khi nào, chúng tôi đều là công dân lương thiện, mỗi tháng đều nộp thuế đầy đủ… để nuôi các người” Gã đã cắm dao lên người Dục Uyển, lên tiếng.

“Bốp…” Một viên cảnh sát tức giận đứng dậy, cầm sấp tài liệu đập mạnh xuống bàn, dằn mặt hai gã vừa nói.

“Câm mồm lại! Người bị bọn mày đả thương… còn đang nằm trong bệnh viện, bọn mày muốn về là được sao, ngồi yên đó”

Nhưng hai gã cô đồ kia lại không phục chút nào, gây chuyện cũng đâu chỉ có họ. Vậy tại sao chỉ có hai người họ là bị hỏi cung.

“Thằng nhóc kia đâu… nó đánh cho tụi này thương tích đầy mình, tại sao không đi bắt nó”

“Chuyện đó là của cảnh sát… không cần các người lo…” Viên cảnh sát lên tiếng.

“Tên gì… nhà ở đâu… tại sao lại gây sự…”

Viên cảnh sát vừa làm thủ tục lấy lời khai, vừa nhìn vào cánh cửa phòng đối diện mình. Là phòng của cục trưởng.

Dù chưa rõ thân phận của tên thiếu niên mặt đẹp khi nãy là ai, nhưng phải đích thân cái lưỡi vàng Kim đại luật sư đến bảo lãnh, còn do cục trưởng lấy lời khai thì thân phận nhất định không phải đơn giản. Không biết bọn họ làm gì trong phòng mà lâu như vậy chưa thấy ra.

“Két… t…”

Cánh cửa phòng của cục trưởng mở ra, cảnh tượng nhìn thấy là Hà cục trưởng đang vui vẻ, tiễn Hoắc Luật và Kim đại luật sư ra tận cửa.

“Hoắc thiếu gia! Cậu có thể đi, là bọn người của tôi không hiểu biết, làm mất nhiều thời gian quý báo của cậu… Kim đại luật sự, cậu có thể đưa nhị thiếu gia về được rồi” Cục trưởng lên tiếng.

“Thiếu gia! Mình về thôi” Kim luật sư lên tiếng.

“…” Hoắc Luật vừa xoay người ra cửa, thì hai gã còn bị giữ lại nhảy dựng lên, làm ầm ỉ cả sở cảnh sát.

“Ê… ê… Các người làm vậy là sao… tại sao thằng nhóc đó có thể đi, còn bọn này phải ở đây, nó mới chính là người gây sự trước” Một tên đứng dậy chạy đến trước mặt của Hoắc Luật, nắm giữ lấy cổ áo của hắn.

“Thằng nhóc! Thì ra mày là người có tiền, có thể mời được cả đại luật sư…” Hắn nói.

“Buông tay ra! Trước khi tao bẻ gãy tay mày” Hoắc Luật nhìn cánh tay đang siết chặt cổ áo của mình, nhếch miệng cười.

“Thằng nhóc xấc xược” Lúc gã định giơ tay đánh Hoắc Luật thì nghe thấy tiếng bước chân rầm rộ từ ngoài cửa.

“Cộp… côp…”

Một đám đông hùng hậu kéo đến, cả ngàn người đều là dân anh chị trong hắc đạo, khuôn mặt bậm trợn. Bọn họ hùng hổ bao vây lấy sở cảnh sát, còn cầm cả vũ khí, lớn giọng hò hét ở ngoài.

“Cục trưởng! Người của Thanh Long bang đang ở ngoài cửa…” Một tên cảnh sát vội vã chạy vào.

“Cái gì…” Cục trưởng mồi hôi mẹ mồ hôi con rũ nhau mà chảy, vài tháng nữa đã nghỉ hưu tại sao vẫn không được yên thân.

“Tại sao người của Thanh Long bang lại kéo đến đây” Ông ta quay sang nhìn hai gã côn đồ trước mặt mình, mà run rẩy lấy khăn tay ra lau đi mồ hôi.

“Hai người là người của Thanh Long Bang”

“Giờ biết sợ rồi sao, nhưng đã quá muộn” Một gã lên tiếng.

“Người Thanh Long Bang xem trọng nghĩa khí huynh đệ, những ấm ức mà các người gây ra cho bọn tôi nãy giờ, họ sẽ lấy lại hết… chúc ông may mắn… ha. A… a” Một gã khác cười khoái trí, rồi vỗ vào ngực của cục trưởng hà bốp bốp, rồi hiên ngang bước ra khỏi sở cảnh sát.

Thanh Long bang là một trong Tứ đại bang nổi tiếng trong giới Hắc đạo, theo tên của thứ tự tứ thần thú, Thanh Long Bạch Hổ Huyền Vũ Chu Tước thì Thanh Long bang đứng đầu, thế lực rất là lớn mạnh.

Bên ngoài.

“Các anh em! Thanh Long bang coi trọng nhất là cái gì, mọi người nói xem…”

“Là nghĩa khí… nghĩa khí…” Cả đám động vạn người hò hét, khí thế dâng tràn, âm thanh cao ngút tận trời.

Gã cầm đầu đưa tay lên, ngăn lại tiếng hò hét của Thanh Long bang rồi thông thả nói tiếp.

“Bây giờ có kẻ dám ức hiếp huynh đệ của chúng ta, không chịu thả người… chúng ta phải làm sao” Hắn lớn giọng hét lên.

“Cướp người… cướp người… cướp người…”

Lại một trận hò hét khác, lần này thì dữ dội hơn trước. Cả hàng ngàn người của Thanh Long bang như thác lũ cuồng cuộng, chen lấn xô đẩy, đạp nát cả cánh cửa, tràn vào trong sở cảnh sát.

Cục trưởng Hà từ trong đi ra, rất là có khí phách. Ông ta rút ra khẩu súng giơ lên cao, rồi bắn ra vài phát “Pằng… Pằng… Pằng…”

Ngăn lại được đám người của Thanh Long bang, tất cả họ đều lùi hết về phía sau.

“Các người cho rằng đây là địa bàn của Thanh Long bang sao… tôi nói cho các người biết… đây là sở cảnh sát, nơi nói đến luật pháp, không có chỗ cho bọn xã hội đen các người làm loạn” Rất oách, rất ra dáng của một cục trưởng, nhưng mà…

“Cục trưởng Hà! Ông đang diễn kịch cho ai xem, tại sao không giống như những lần trước mà thả người, ông là đang làm khó người của Thanh Long bang… có phải không muốn về hưu nữa không”

Cục trưởng Hà như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt.

“Ực… ực…”

Ông ta có hơi “nhột” mà bị sặc. Bởi vì đứng trước mặt của Hoắc Luật, nếu để cho hắn thấy một cục trưởng cảnh sát lại khiếp sợ xã hội đen thì còn gì là thể diện, nên muốn “màu” một chút, thể hiện cái “uy”.

“Tiểu Tứ! Đàn em của cậu đâm bị thương người ta, họ còn đang nằm trong bệnh viện… tôi làm sao mà thả người được”

“Ông đang đùa sao… bọn tôi hàng ngày chém giết không biết bao nhiêu người, nếu chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này mà bắt giam, thì cục cảnh sát của ông có đủ phòng giam… để chứa hết tất cả anh em của Thanh Long bang không…”

“Cậu không cần ở đây phô trương thanh thế, tôi biết Thanh Long bang của cậu có mấy trăm ngàn đàn em, nếu bắt nhốt hết các cậu thì… mười cái cục cảnh sát này cũng không đủ”

“Biết như vậy sao còn không thả người…” Hắn nghênh mặt nhìn Hà thị trưởng.

“Tiểu Tứ! Chuyện này không phải nhỏ… hơn nữa, người mà đàn em cậu gây sự lần này… thân phận rất đặc biệt, tôi làm sao mà có thể mắt nhắm mắt mở cho qua” Cục Trưởng Hà lên tiếng.

Hắn biết ngay lão Hà cục trưởng này là loại nghiên theo chiều gió, chỉ cần bên nào có thế, có quyền thì cái đạo lý mà lão nói, sẽ bẻ cong về hướng đó. Vậy thật ra, là kẻ nào còn ghê gớm hơn cả Thanh Long Bang.

“Người có thân phận đặc biệt mà ông nói là ai… thằng nhóc này sao” Tiểu Tứ chỉ tay thẳng về phía của Hoắc Luật đang đứng.

“Anh Tứ! Là thằng nhóc đó gây sự với bọn em trước, nó còn đánh bọn em nữa… anh xem” Tên đã cắm dao lên người của Dục Uyển, như chó con, lon ton chạy đến trước, khoe những vết thương trên người của hắn cho gã anh Tứ xem.

Tiểu Tứ nhìn thấy Hoắc Luật rất là quen mặt, nhưng lại không thể nhớ là gặp ở đâu. Hắn nghĩ mãi không ra, nên quyết định bỏ qua luôn.

“Thằng nhóc! Mày đúng là không biết chữ chết viết thế nào, ngay cả người của Thanh Long bang, mày cũng dám động vào”

Tiểu Tứ kênh mặt lên, bước tới trước Hoắc Luật. Chỉ là một tên nhóc, dù nhà có tiền thì đã sao, thế lực đứng phía sau của Thanh Long bang, còn lớn mạnh gấp trăm lần thằng nhóc này, không việc gì hắn phải sợ cả.

“Tao cho mày cơ hội… bỏ qua chuyện này, để Thanh Long bang bảo lãnh người đi, tao sẽ tha cho mày, còn không…”

“Không thì sao” Hoắc Luật nhếch miệng lên, nụ cười có chút giễu cợt, lại xem thường sự uy hiếp của gã.

“Thằng này láo… được… mày giỏi lắm…” Hắn cứ kênh mặt lên, nghênh ngang đi qua lại trước mặt Hoắc Luật, rồi bất ngờ xoay người lại, vung tay đấm thẳng vào mặt của Hoắc Luật.

“Á… a…”

Nhưng lại bị Hoắc Luật chụp được, bẻ gãy về phía sau. Nghe tiếng kêu răn rắc mà khiếp, hắn đau đến mặt mày méo mó và chảy cả nước mắt.

“Bọn… bọn đần tụi bây, còn không xông lên…” Tiểu Tứ hét với mấy ngàn đàn em ở phía sau.

Đáng lý ra, sau khi nghe mệnh lệnh của đại ca, đám đàn em Thanh Long bang phải ào ạt xông lên, mỗi người một đao, phanh thây “tên nhóc” không biết trời cao đất dày. Nhưng không biết vì lý do gì, bọn họ lần lượt tránh ra hai bên đường, cho đến người cuối cùng.

Chừa lại một khoảng trống thênh thang ở giữa, không biết là để chào đón đại nhân vật nào xuất hiện.

“Luật! Anh có sao không…” Hoắc Phi khẩn trương chạy đến trước, khi từ xa hắn đã nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên chiếc áo sơ mi của Hoắc Luật, nên rất lo lắng.

“Là kẻ nào làm, có phải là bọn họ” Bạch Ngạn Tổ giận dữ chỉ tay về phía đám người của Thanh Long bang, tất cả họ như chó mất chủ, hoang mang sợ hãi.

Nhưng không phải là sợ Bạch Ngạn Tổ mà là khiếp nể người đàn ông đứng sau lưng hắn, kẻ cầm đầu tứ đại bang, cũng là cánh tay phải đắc lực của đế vương hắc đạo Bạch Bang, Bồ gia. Tất cả người của Thanh Long bang đều cúi đầu xuống và tên Tiểu Tứ lại như chó con, chạy đến trước mặt ông ta, ba hoa nịnh nọt.

“Bồ gia! Tại sao ngài lại đến đây, có chuyện gì sao”

“Tôi theo thiếu gia đến đây, còn các cậu… tại sao lại bao vây sở cánh sát”

Danh xưng “thiếu gia” chính là nói đến “Thái tử gia”, nhân vật lớn như vậy cũng có mặt ở đây sao. Cả đám người Thanh Long bang nháo nhào cả lên, nhìn khắp nơi để xem thái tử gia rốt cuộc là ai.

“Thái tử gia cũng đến sao… là ai vậy, mày gặp mặt bao giờ chưa”

“Tao chưa gặp…”

Nhưng có người lại biết thái tử gia là ai, Tiểu Tứ bây giờ mặt đã trắng bệch. Nhìn thấy Bạch Ngạn Tổ và “tên nhóc” đứng chung một chỗ thì hắn đã nhớ ra đã gặp Hoắc Luật ở đâu.

Chính là trong bữa tiệc sinh nhật ở Bạch gia, tên nhóc đó còn là huynh đệ tốt của thái tử gia. Thảo nào, hắn cảm thấy quen mặt như vậy. Bây giờ thật sự là chuyện lớn rồi đây, hắn run rẩy nhìn Bạch Ngạn Tổ tiến lại gần mình.

“Các người là người của Thanh Long bang” Bạch Ngạn Tổ đảo mắt nhìn hết một lượt đám người đang bao vây sở cảnh sát, nhìn thấy biểu tượng rồng xanh trên cánh tay của họ, thì hắn dễ dàng đoán ra lai lịch của đám người này.

“Dạ phải! Thái tử gia” Tiểu Tứ khúm núm cúi đầu, như một đứa trẻ ngoan ngoãn, thiếu điều là chưa khoanh tay trước mặt Bạch Ngạn Tổ.

“Nghĩa khí chính là điều mà Thanh Long bang luôn xem trọng, tôi cũng rất xem trọng đến nghĩa khí huynh đệ… anh nói xem, huynh đệ của Bạch Ngạn Tổ này bị người ta gây chuyện, anh nghĩ tôi nên làm sao…”

Bạch Ngạn Tổ chậm rãi vỗ lấy vai của Tiểu Tứ, rồi xiết thật mạnh, cổ tay vừa bị Hoắc Luật bẻ gãy, giờ đến bã vai cũng bị “chỉnh” đến biến dạng, có lẽ sau hôm nay cánh tay của hắn sẽ bị phế luôn không chừng.

“Thái tử gia! Tôi biết mình phải làm sao”

Tiểu Tứ xoay người lại, giơ chân đá thẳng vào gã phía sau. Hạ thủ không chút lưu tình, giẫm, đạp, nghiền, nát, không thiếu thứ gì là chưa làm.

“Khốn kiếp! Đồ ngu… huynh đệ của thái tử gia mà bọn mày cũng dám động vào… mày có mắt nhìn không hả…”

“Bốp… Binh… Bịch… Bịch…”

“Anh Tứ! Em thật sự không biết tên nhóc… không… Hoắc thiếu gia là bạn của thái tử gia, anh tha cho em đi…”

“Tha cho mày sao… thằng ngu… bốp… binh…”

Đánh một người còn chưa đủ, tiểu Tứ chỉ tay về phía gã còn lại.

“Mày nữa… mày lại đây, chuyện này mày cũng có phần…”

“Anh Tứ! Em thề là chưa đụng vào một cọng tóc của thằng nhãi… à không… là Hoắc thiếu, chỉ có cậu ta đánh không… bọn em mới là người chịu đòn, anh xem…”

“Nếu vậy tại sao khắp người của Hoắc thiếu gia lại dính máu, chắc chắn là tụi bây làm… còn dám gạt tao”

“Không phải! Máu đó là của cô gái kia, bọn em ngay cả người của cậu ta còn chưa thể chạm vào, thì làm sao mà khiến cậu ta chảy máu được…” Hắn sợ hãi, lắc đầu lia lịa.

Bạch Ngạn Tổ và Hoắc Phi cùng lúc quay sang nhìn Hoắc Luật, trước giờ người con gái duy nhất mà họ biết, có thể đi bên cạnh của Hoắc Luật thì chỉ có một người là Hoắc Mạn Ni, ngoài ra không còn người con gái nào khác. Vậy người con gái thần bí này là ai đây.

“Luật! Người con gái đi chung với anh là ai…” Hoắc Phi lên tiếng.

“Dục Uyển…”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Thông tin truyện
Tên truyện Dục Uyển
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 17/12/2018 03:39 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Câu chuyện đời tôi – Ngoại truyện
Nó mìm cười nhìn chị, đầu cố suy nghĩ xem mình vừa nói có vấn đề sai sót gì không, để rồi chợt nghĩ ra, nó khẽ vỗ nhẹ đầu bật cười lớn hơn. À... à... Chị vội ngắt lời với tay bịt lấy miệng nó lại Hihi hông cho nói lại, em ghi nhận lời này rồi, hổng được thay đổi đâu cưng. Này...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện teen Tuyển tập Câu chuyện đời tôi
Bạn gái làm Sugar baby - Tác giả Lưu Manh
Tay tôi bắt đầu không thành thật, nó chạm vào chân em rồi vuốt ve trên đấy. Tuy cách một lớp vải, nhưng cảm giác cũng tuyệt vời lắm. “Chồng, em lại muốn”. Hơi thở em rất nóng bỏng, em lại thỏ thẻ với tôi, giọng em làm tôi muốn điên lên được. “Em muốn tay, hay lưỡi?”...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ cave Truyện bú vú
Hoàng Dược
Chỉ một cú đẩy hông nhẹ thì cặc lão đã chui tọt vào trong vài phân, Ngọc ngửa cổ nấc lên thành tiếng đứt quãng, cố rướn người lên như muốn đẩy cu ông ra nhưng vô nghĩa khi lúc này 2 tay lão đang giữ chặt phần eo khiến sự vùng vẫy của Ngọc giờ chỉ như có lệ, âm đạo Ngọc quá khít...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex hiếp dâm
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân