Truyện sex ở trang web truyensextv.pro tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv.pro, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv.pro tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Hoa xương rồng

Hoa xương rồng - Tác giả Cu Zũng

truyen x
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.pro, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Ngày xửa ngày xưa, cách đây hai mươi nhăm năm về trước, trong một đêm tân hôn giữa người vợ trẻ Tố Quyên và chồng của mình Quốc Đạt. Đám cưới vừa diễn ra sáng nay là một trong những sự kiện lớn nhất của giới thương nhân Hà Nội lúc bấy giờ. Toàn danh gia vọng tộc, chàng và nàng đều là cậu ấm cô chiêu của gia tộc chuyên về làm ăn buôn bán từ bao nhiêu đời nay. Gia đình Quốc Đạt chuyên về bất động sản có thể nói là lớn nhất thủ đô Hà Nội. Gia đình Tố Quyên nào có kém chi, đứng đầu trong ngạch nhập khẩu các mặt hàng hàng hiệu nổi tiếng thế giới về bán cho giới nhà giàu tại Việt Nam. Môn đăng hộ đối không phải bàn cãi.

Tố Quyên khi ấy vừa tròn 20 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của thì con gái. Dáng người dỏng cao, nước da trắng ngần, tóc xoăn quý phái. Còn Quốc Đạt tuổi vừa tròn 25, một thiếu gia nức tiếng ăn chơi nhất Hà Thành, ga lăng lại đẹp trai. Họ xứng đáng là cặp trai tài gái sắc, gặp nhau theo sự sắp đặt của hai gia tộc nhưng vừa nhìn thấy nhau như thài lài gặp cứt trâu, tiếng sét ái tình nổ cái bụp. Thế rồi, chưa đầy nửa năm sau cái buổi gặp mặt ấy, đám cưới được diễn ra.

Thế rồi các bạn biết rồi đấy, chuyện gì nên xảy ra cũng xảy ra tại cái đêm tân hôn ấy. Tôi không kể chi tiết cho các bạn nghe đâu, mất thời gian lắm bởi chuyện của Tố Quyên và Đạt năm ấy không phải chuyện chính mà tôi muốn kể trong câu chuyện Hoa Xương Rồng này. Nhưng tôi sẽ kể cho các bạn nghe đoạn chính, cái lúc mà anh chàng Quốc Đạt của chúng ta dập những nhát cuối cùng vào lồn của cô người yêu tên Tố Quyên.

Tiếng “bèm bẹp”, ‘ọc ọc’ liên tục vang lên vì những cú giã như trời giáng của của Đạt vào cái bướm mọng nước với bộ lông lồn rậm rạp đen nhánh của Quyên. Khi Đạt chuẩn bị xuất tinh cũng là lúc Quyên sắp đạt cực khoái, cả người tê rần từ gót chân lên đến đỉnh đầu. Lần nào cũng thế, Đạt phải xuất tinh vào trong lồn mới thực sự sướng, chứ xuất vào bao hay xuất ra bên ngoài thì giảm đi phân nửa sung sướng. Đạt nghĩ đến chuyện bắn tinh vào trong gây cấn thai thôi là máu huyết sôi trào. Trong lúc suy nghĩ như vậy, cơ buồi gồng cứng lên chuẩn bị xuất tinh, Đạt hỏi:

– Sau này đặt tên con là gì?

Ở bên dưới, Tố Quyên nào còn biết chi, đầu óc như mây như khói chẳng biết sao trăng gì trên trời dưới đất. Thêm nữa là tiếng động do làm tình vang vọng khắp căn phòng. Ấy thế nên Tố Quyên chẳng có nghe thấy Đạt hỏi gì cả, cô chỉ biết ú ớ nói theo tiếng đòi hỏi của cơ thể mà thôi. Cực khoái sắp đến nơi rồi, chỉ cần thêm vài nhịp nữa là tới thôi:

– Mạnh lên anh, em sắp sướng rồi.

Đạt ở bên trên nghe câu được câu chăng, lại tưởng là người yêu đang trả lời câu hỏi. Nghe rõ mỗi chữ ‘mạnh’:

– Mạnh hả. Được đấy. Này thì mạnh này.

Và Quốc Đạt dập nhanh, dập mạnh để về đích. Toàn bộ tinh trùng đặc sệt, nóng hổi phụt ra bắn sâu vào tận cùng âm đạo của Tố Quyên.

Và thế là… nhân vật chính của chúng ta ra đời. Trần Quốc Mạnh, con của bố Trần Quốc Đạt và mẹ là Nguyễn Thị Tố Quyên.

Bạn đang đọc truyện Hoa xương rồng tại nguồn: http://truyensextv.com/hoa-xuong-rong/

Mạnh sinh ra trong nhung trong gấm, trong một gia đình mà cái gì cũng nhiều, và nhiều nhất là tiền. Ơ mà đã là nhân vật chính phải có gì đặc biệt hơn người chứ nhỉ? Phải rồi, Đạt vừa sinh ra đã khóc oe oe, 3 tháng đã biết lẫy, 7 tháng đã biết bò, đến 1 tuổi thì đã chập chững biết đi. Cái hôm Đạt bước đi đầu tiên, bố mẹ Đạt nhìn thấy trên trời có một ngôi sao trong hàng tỷ ngôi sao, thấy có gì đó sai sai giống sự lạ bèn thốt lên: “Đúng là mệnh trời! Ha ha ha ha. Mới 1 tuổi đã biết đi”. Bà giúp việc ở bên cạnh nghe thấy giấu cái lắc đầu ngán ngẩm: “Cháu tao ở nhà 9 tháng là biết chạy kia kìa. Mệnh, mệnh cái… lồn ấy”.

Thế rồi Mạnh cứ thế mà lớn lên thôi. Chưa đầy 2 tuổi Mạnh đã biết nói câu đầu tiên, không giống như con người ta thường gọi từ ‘mẹ’ từ ‘bà’ đầu tiên, cậu ấm Mạnh cứ luôn miệng “ịt” “ịt”. Ai ai nghe Mạnh nói cũng đỏ mặt tía tai, chỉ có bố Mạnh và mẹ Mạnh là nhìn nhau tủm tỉm cười, có đêm nào mà hai người không đẩy con vào một góc rồi “ịt” nhau đâu. Mà mỗi lần làm chuyện ấy, miệng hai người luôn miệng “địt, địt, địt”. Mạnh không nhiễm mới là lạ.

Rồi khi Mạnh học hết lớp 1 thì đã nhận được mặt chữ cái a, b, c. Bố mẹ Mạnh thấy con chỉ được ‘a’ trong bảng chữ cái thì mừng như là nó vừa đỗ thủ khoa, rú lên rồi tổ chức tiệc ăn mừng linh đình 3 ngày 3 ngày đêm. Cô giáo lớp Mạnh rất quý Mạnh vì từ lúc cô vào nghề giáo viên đến nay đã gần 20 năm rồi, các học trò cô dạy lớp 1 có cả vạn người, ấy thế mà chưa đứa nào học hết lớp 1 đã nhận được mặt chữ, đứa nào cũng đọc thông viết thạo hết. Cô định cho Mạnh ở lại lớp học với mình thêm một năm nữa nhưng Ban giám hiệu không cho vì bố mẹ Mạnh là nhà tài trợ kim cương xây dựng nên cái trường này.

Từ khi Mạnh học lớp 1 đến lớp 12, năm nào cũng thế, cô giáo nào cũng quý muốn dạy Mạnh nhiều hơn nhưng chưa có ai làm được, họ đành luyến tiếc chia tay Mạnh. Hết lớp 12, Mạnh lựa chọn con đường học vấn, chứ không theo nghiệp kinh doanh của bố mẹ. Mạnh thông minh lắm, 18 tuổi, hắn đã có những suy nghĩ như thế này này: “Tiền nhà mình có ăn có chơi, có tiêu bét nhè cũng 8 đời chẳng hết. Tội đéo gì phải đi làm kinh doanh kiếm tiền. Đi học lên cao lấy cái chữ, xã hội này giờ người ta nể thằng có chữ hơn thằng có tiền”.

Với cái suy nghĩ ấy, Mạnh quyết tâm săn học bổng toàn phần để đi du học. Cái mác du học trời Tây về thì búng nhẹ tay một phát là có gái chơi. Nghĩ sao làm vậy, Mạnh săn thành công học bổng của… bố mẹ. Học bổng toàn phần hẳn hoi. Chẳng là ông bà bô thanh toán phát một hết toàn bộ chi phí học hành 4 năm liền, thế chẳng coi là học bổng toàn phần thì coi là gì.

Loằng ngoằng thế nào mà Mạnh cũng hoàn thành khóa học ở một trường tư thục bên Anh quốc xa xôi. Còn nhớ cái lần ấy, khi bố mẹ đón Mạnh ở Sân Bay, câu đầu tiên người mẹ xinh đẹp 45 tuổi của Mạnh hỏi là:

– Con học ngành gì hả Mạnh?

Mạnh nhớ mãi mà không ra là mình đã học ngành gì. Bí quá hóa khôn, Mạnh lục trong đáy vali toàn quần áo ra cái bằng tốt nghiệp, khốn nỗi nó lại ghi toàn bằng tiếng Anh nên Mạnh không thể dịch được, lấy chiếc Iphone X ra, Mạnh vào phần mềm google dịch và hét lên như Columbus phát hiện ra châu Mỹ:

– “Tâm lý bán thụ động” mẹ ạ.

Ông bố Đạt của Mạnh thì trước giờ nào có quan tâm đến cái chuyện Mạnh học cái gì đâu, nghe con thốt lên từ lạ, ông cũng chêm vào giữa đám đông người ở sân bay:

– Tâm lý bán thụ động là gì hả con?

Mạnh gãi đầu, gãi tai:

– Con biết chết liền. Hì hì hì hì!!! Thầy cô dạy bằng tiếng Anh mà. Đâu có ai dạy tiếng Việt đâu mà con biết.

Mẹ của Mạnh cốc vào đầu con một phát, cũng đã quen với việc này từ ngày đầu tiên Mạnh bước chân đến cửa lớp học đến tận nay nhưng mẹ vẫn vừa chửi vừa dẩu cái đít bự quay đi thật nhanh cho khỏi ngượng:

– Đồ ngu. Học cái gì cũng không biết. Sao mẹ lại đẻ ra được con chứ nhỉ? Không biết có nhầm lẫn gì không đây ta?

Hai bố con Mạnh sợ sư tử cái ở nhà bằng phép. Co rúm lại nhìn theo bóng lưng mẹ. Thấy mẹ đi xa xa một chút, Mạnh mới ghé tai bố hỏi:

– Giờ mình đi đâu hả bố. Hay bố con mình đi “làm nháy” đi. Mấy năm rồi con ở bên kia toàn chơi gái Tây, rỗng lắm, chẳng sướng.

Ông Đạt bịt mõm thằng con trời đánh lại ngay lập tức:

– Con bị điên à, nhỡ mẹ nghe tiếng thì xẻo dái cả bố lẫn con. Giờ về nhà hàng ngay, cả họ cả tổng đang ở nhà hàng vêu mõm chờ liên hoan mừng đích tôn về nước kia kìa. Còn chuyện kia… từ từ rồi tính.

Rồi ông chạy theo vợ ngay vì sợ lâu sư tử sinh nghi, vừa đi vừa nghĩ: “Gớm, địt có 3 phút là phụt mà đòi đi chơi gái. Không biết nó có phải con mình không nữa?”.

Phần giới thiệu nhân vật chính thứ nhất đến đây là hết. Trần Quốc Mạnh, 25 tuổi, ngoài cái mã đẹp giai thôi rồi, galang chuẩn soái ca và con đại gia thì nhân vật chính của chúng ta chả có cái chi hết. Ây zà! Khó nhỉ.

Bạn đang đọc truyện Hoa xương rồng tại nguồn: http://truyensextv.com/hoa-xuong-rong/

(Thực sự tôi phải xin lỗi các bạn ở phần giới thiệu nhân vật chính thứ 2 của câu chuyện này. Nếu theo như bình thường, trong các câu chuyện tình cảm mà các bạn hay đọc, hoặc ít là trên truyensextv.com của chúng ta, các nhân vật nữ chính đều có cái vẻ bề ngoài xinh như mộng, sexy, cuốn hút và hấp dẫn. Ấy vậy nhưng trong truyện này lại không thế mới chết cứ. Thế nên tôi mới xin lỗi.)

Thục Trinh mở cánh cửa tủ quần áo của mình ra, mặt trong của cánh tủ có một chiếc gương, và đó là chiếc gương duy nhất ở trong căn nhà 2 tầng mái bằng vùng ngoại ô mà cô là chủ sở hữu. Thở dài một cái khi Thục Trinh nhìn thấy mình trong gương, cô thực sự không muốn nhìn chính bản thân mình. Khuôn mặt thì cũng có nét xinh đẹp đấy, nước da có trắng mịn màng đấy. Nhưng tất cả những thứ đó như bị lu mờ đi hết cả bởi kích thước và trọng lượng cơ thể cô. Thục Trinh cao 1m69 và mới ngày hôm qua thôi cô đứng lên chiếc cân trong gầm giường, số báo trên chiếc cân nhảy như bị ma đuổi lên đến số 96 mới chịu dừng lại.

Tự nhìn một lượt từ trên xuống dưới, nhiều lúc Thục Trinh chỉ muốn cầm con dao mà xẻo bớt thịt trên người mình ra mà thôi. Hồi cô mới đẻ ra cũng chỉ nặng như con người ta, ba cân chín bốn cân gì đó thôi. Rồi hồi bé cũng mi nhon như ai đấy chứ. Nhưng từ dạo dậy thì quãng độ mười lăm tuổi thì cơ thể bắt đầu béo dần lên, béo một cách không kiểm soát mặc dù cô cũng không phải là kẻ ăn nhiều gì cho cam, cũng chăm chỉ tập thể dục thể thao lắm chứ. Cũng muốn mình có một cơ thể bình thường giống chúng bạn lắm chứ. Ấy thế nhưng đời mà, đâu phải mình muốn mà được đâu.

Chưa mặc vội quần áo, Thục Trinh trần truồng soi mình trong chiếc gương. Để xem nào, nhìn đến đâu Thục Trinh thở dài đến đó. Khuôn mặt cũng gọi là dễ nhìn, nếu không muốn nói là xinh đẹp, chỉ tội hai má bính ra phị một vốc mỡ làm nó hơi xị xuống một chút. Chiếc cổ phải nói là khác người với 3 ngấn mỡ làm cô trông như đeo ba chiếc vòng. Chỉ cần hơi cúi mặt xuống một chút là thịt ở cổ dồn lại, phòi ra phía trước.

Hai cái vai cô to lắm, nếu nó không trắng và mịn màng thì nhìn không khác vận động viên môn cử tạ.

Điểm đặc biệt và có lẽ là điểm mà Thục Trinh sợ nhất trên người mình, đấy chính là bộ ngực. Hãy tưởng tượng, nó như hai cái rổ đựng rau úp ngược lên ngực cô. Núm vú màu hồng chỉ lồi ra có một tẹo vì bị thịt vú vồng lên che khuất. Tất nhiên không bị xệ kiểu vú mướp nhưng chắc chắn là không thể vểnh lên kiểu sừng trâu được. Cô ghét đôi vú của mình đến nỗi mà đã nhiều lần, cô dùng tay bưng vú lên, đầu cúi xuống, thế mà mồm lại ngậm được vào đầu vú, cô cắn một phát cho vú đau, nhưng chính mình lại đau.

Với đàn bà, eo nhỏ là một điểm nhấn thu hút đàn ông, nhưng cái bụng của Thục Trinh không thể gọi là eo được, gọi như vậy là xúc phạm những người đàn bà khác. Không biết cái cơ thể cô là cái giống gì nữa, ăn bao nhiêu nó dồn hết xuống bụng hay sao? Bụng cô lúc nào cũng như chửa sắp đẻ. Vòng eo cô có số đo 90 tròn trịa, dùng hay tay mà bấu vào bụng rồi vẩy vẩy lên là y như rằng cả một tảng mỡ lủng lẳng như trêu tức chủ nhân.

Một ít lông bướm lưa thưa mọc trên mu, không phải là mu bướm Thục Trinh nhỏ, cũng như đàn bà khác thôi, nhưng phần thịt ở hai bên đùi nhiều quá đẩy vào bên trong làm lấn át mu bướm mất rồi. Hai đùi to đùng to đoàng ép sát vào nhau làm bướm ở giữa lép vế không hiện ra bên ngoài. Nếu nhìn kỹ lắm mới thấy một đường kẻ khác màu, đó là phần giữa của bướm lấp ló ra bên ngoài.

Thục Trinh quay mông mình lại trong gương, cô không dám thở mạnh, không dám cử động. Mặc dù phần thịt đít này không bị nhão và xệ, nó vẫn căng tròn nhưng vì nó quá to nên mỗi cử động của cô làm nó rung rung tạo thành các sóng da thịt.

Mỗi lần mặc quần áo, Thục Trinh đều rất khổ và rất sở. Cô thường diện những chiếc váy may đo, hơi rộng một chút so với kích thước cơ thể, lựa những chiếc váy có họa tiết to to một chút để che bớt đi nhược điểm của mình. Nhưng đó là những bộ váy mặc bên ngoài. Cái đáng nói là bên trong cơ. Chẳng ai đi đặt may quần lót áo lót cả. Thành ra cô phải rất vất vả tìm đồ lót. Không những nó phải là loại siêu siêu to, ngoại cỡ, hết size. Nhưng khi mặc vào trông nó vẫn bé ton hon so với những thứ mà nó cần che đậy.

Lồng chiếc áo lót lên người, to như vậy rồi mà nói chỉ mơn ra được hơn nửa bầu vú, nửa còn lại vẫn thừa ra bên ngoài. Còn tội nghiệp nhất là quần lót. Những loại quần lót bình thường bản to bản rộng đương nhiên cô chẳng thể ních vừa được, thành ra toàn phải chọn loại quần lót dạng dây co dãn. Cô chẳng muốn mặc những đồ lót sexy này đâu, nhưng không còn lựa chọn nào khác, có còn hơn không.

Có nhiều lần cô dằn lòng mặc mẹ nó quần đùi giống kiểu đàn ông, cũng mua về vài cái nhưng chưa dám mặc lần nào. Bởi cơ thể Thục Trinh có như thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn là con gái, vẫn là phụ nữ như bao nhiêu người khác mà thôi. Xỏ chiếc quần lót xong, Thục Trinh lại ngắm mình trong gương, nhìn kỹ cô mới thấy cái dây quai quần vắt ngang hông, còn tất cả những thứ khác mất hút vào trong mất rồi.

Thục Trinh năm nay tuổi vừa tròn 25. Chưa chồng con chi hết. Mà thực ra cô chưa bao giờ có người yêu. Hay đúng hơn là chưa có ai yêu cô. Cách đây cũng lâu rồi, hồi cô còn là sinh viên, cô cũng có thích một vài người, nhưng chẳng có tiến triển gì bởi vì người ta có thể làm bạn bè bình thường với cô thì được, nhưng tiến gần đến chuyện tình cảm nam nữ là nhát trước nhát sau họ chạy mất dép. Không lẽ họ sợ cô ăn thịt, hay họ sợ mỗi lần làm tình với cô, cô đè phát thì bẹp dúm nghẹt thở mà chết.

Thục Trinh cũng là con gái chứ bộ, cũng biết yêu và cần được yêu. Mà nói một cách trần tục hơn, cô cũng có nhu cầu tình dục, thậm chí cao là khác. Nhưng khốn nỗi có ai yêu cô đâu. Cái cô nhận được ở đa số những người đàn ông xung quanh từ lúc đi học, rồi sau này đi làm đều là sự trêu đùa bỡn cợt, dè bỉu và coi thường. Họ nhìn cô cứ như cô là vật thể lạ ngoài hành tinh lạc vào trái đất.

Chẳng ai coi cô là đàn bà cả. Lâu dần thành quen, họ coi thường cô, cô cũng coi thường họ, họ không cần cô, cô cũng đéo cần họ. Họ trêu cô, cô chửi lại, họ miệt thị cô, cô thẳng tay vả vào mặt. Sức cô không nhiều đàn ông có thể đánh lại, chỉ cần trọng lượng cơ thể cô đè lên cũng đủ làm cho đám đàn ông phòi hết mọi thứ ra rồi. Cô đếch cần đàn ông, không đàn ông cô vẫn sống đấy thôi. Cô tìm cho mình một niềm vui khác trong cuộc sống, mỗi người một sở thích mà, phải không?

Mặc xong chiếc váy hoa, Thục Trinh đi ra cửa sổ trên tầng 2 ngôi nhà của mình, ở bệ cửa sổ có những người bạn của cô. Đó là một mấy cây xương rồng. Cây thì màu xanh, cây thì màu tím, cây thì vàng. Mỗi cây một màu nhưng chúng đều có một điểm chúng, đấy chính là gai tua tủa chĩa thẳng ra bên ngoài như thách thức những con ruồi, con bọ nào dám lại gần.

Thật chậm, Thục Trinh đưa bàn tay to bè múp máp của mình đặt lên nhẹ lên một cái gai xương rồng, cô vỗ về những cây xương rồng như những người bạn nhỏ:

– Chị đi làm đây, bai bai xương rồng!

Như trên đã nói, Thục Trinh chưa có chồng. Nhưng con thì có vài đứa, đó là niềm vui của cuộc đời cô. Ai bảo có con thì phải có chồng. Ngoài đời đầy rẫy người phụ nữ không chồng mà có con đấy thôi. Thục Trinh cũng vậy. Cô dậy sớm nấu ăn cho các con rồi mới lên nhà sửa soạn quần áo. Khi xuống đến nơi thì gần như lũ trẻ đã ăn xong rồi.

– Ăn xong hết chưa các con?

3 Đứa trẻ ngoảnh mặt lên nhìn mẹ bằng ánh mắt hồn nhiên, đứa lớn nhất 7 tuổi, đứa bé nhất mới 3 tuổi. Trông chúng chẳng có một nét gì giống nhau, có lẽ mỗi đứa có một bố khác nhau thì phải.

– “Còn mỗi Út thôi mẹ ạ”, chị cả thưa.

Thục Trinh lại gần cô bé Út, nó ốm nhắt ốm nheo chứ không khỏe mạnh như anh chị, vỗ về con rồi xúc cho còn thìa cháo:

– Út ngoan của mẹ, ăn nhanh còn đi học.

Bé Út được mẹ xúc cho, nhanh mồm nhai nuốt nốt bát cháo sáng.

Đấy, buổi sáng trong gia đình Thục Trinh thường là như vậy. Thục Trinh có 3 đứa con hai gái một trai, đứa lớn 7 tuổi là con gái đang học lớp 2, đứa thứ 2 năm nay lên 5 và con gái út 3 tuổi đang học Mầm Non. Tất cả lũ trẻ đều học ở gần nhà. Bình thường, buổi sáng sau khi ăn xong, bốn mẹ con cùng nhau ra khỏi nhà, con đi học, mẹ đi làm.

Thục Trinh làm Giám đốc Truyền thông cho một công ty chuyên về thời trang trong nội thành Hà Nội.

Các bạn thấy nhân vật chính thứ 2 của chúng ta như thế nào? Hẳn rồi. Không cảm hứng phải không? Hãy kiên nhẫn nhé, còn nhiều chuyện ở phía trước đang chờ ta lắm.

Bạn đang đọc truyện Hoa xương rồng tại nguồn: http://truyensextv.com/hoa-xuong-rong/

Câu chuyện bắt đầu, năm nay là năm 2019, cái thời của công nghệ 4. 0, Của mạng xã hội và của đủ mọi thứ hổ lốn ào ạt trôi vào tâm hồn mỗi người hàng ngày, hàng giờ.

Tại một ngôi biệt thự to nhất, đẹp nhất và sang trọng nhất trong một khu đô thị tại quận Long Biên. Mặc dù không phải là một trong bốn quận nội do lịch sử, nhưng không ai dám bảo khu đô thị này là kém sang cả. Toàn giới tinh hoa nhất của Bắc bộ đều tập trung ở đây, điểm đặc biệt của khu đô thị này chính là mỗi căn biệt thự đều có một dòng sông nhân tạo chảy quanh nhà, cây cối xanh mướt um tùm trải dài khắp mọi nơi tạo cho nơi đây ngoài vẻ sang trọng của các tòa nhà ra còn có không khí lúc nào cũng trong lành.

Không cần nói thì các bạn chắc hẳn cũng biết, đó là nhà của Mạnh. Hay đúng hơn là nhà của bố mẹ Mạnh. Trong ngôi biệt thự to đùng to đoành ấy có ông chủ gia đình Quốc Đạt giờ đã là một người đàn ông ngoài 50, nhưng cứ nhìn nước da hồng hào, thân hình săn chắc đủ biết, ông vẫn còn phong độ ngút trời giống y như cái hồi thanh niên. Có bà chủ gia đình Tố Quyên mới vừa tròn 45 tuổi, cái tuổi phải nói là chín nhất của đàn bà.

Nhà chẳng có gì ngoài tiền, ấy thế nên bà Tố Quyên tha hồ mà giữ dáng, giữ da. Nếu người mới gặp chẳng ai bảo bà Tố Quyên sắp bước vào tuổi mãn kinh đâu, trông xa như mới ngoài 30 một chút. Và người gọi chủ thứ 3 làm gì còn ai khác chính là thiếu gia Mạnh. Còn 2 bà giúp việc già không tính tiền ở đây.

Hôm nay là ngày chủ nhật, ngày hiếm hoi cả nhà có mặt đông đủ, Tố Quyên nhìn chồng rồi nhìn con và lắc đầu ngao ngán. Cái thời đại này quả thực người với người ít giao lưu trực tiếp với nhau. Trông cái bộ mặt đáng nghi của chồng vừa nhìn điện thoại vừa tủm tỉm cười. Còn cái thằng con mắc dịch ăn không ngồi rồi cũng đang đắm chìm trong cái điện thoại.

Tố Quyên bực mình giật cái điện thoại trên tay chồng rồi xem trên màn hình xem có điều gì mờ ám không? Có phải đang ở cạnh vợ vẫn còn nhắn tin cho gái không mà cười như thằng dở hơi vậy. Nhưng ông Mạnh không phải là người cù lần gì cho cam, ông chẳng dại gì mà nhắn tin chim chuột trong hoàn cảnh này. Ông cười vì like một bức ảnh cô người mẫu trên facebook. Trong danh sách bạn bè của ông, phần nhiều là các cô người mẫu:

– Suốt ngày xem mấy cái ảnh, nhìn quen hàng đẹp thế này thì chán vợ ngay.

Tố Quyên liếc xéo chồng một cái, cũng chẳng cấm được chuyện này, người đẹp sinh ra là để ngắm mà. Không lẽ cấm chồng nhìn gái đẹp.

– “Vợ anh đẹp nhất, không ai bằng”, ông Đạt mồm dẻo quẹo nịnh vợ. Gì chứ riêng cái khoản nịnh vợ thì trên đời này hiếm có ai bằng ông. Mà thực tâm ông nghĩ, vợ ông cũng đẹp thật, lại biết cách ăn mặc, biết cách trưng diện, nhà lại có điều kiện nữa. Chẳng thế mà nhiều khi ông thầm so sánh vợ mình với phu nhân của các vị lãnh đạo này, lãnh đạo kia. Xem ra chỉ có hơn chứ không có kém.

Được nịnh cái, bà Tố Quyên nhoẻn cười khoe hai hàm răng trắng đều như bắp ngô, quên hết cả phiền muộn. Ông Đạt ở ngoài xã hội như thế nào, bà muốn quản cũng chẳng được bởi xã hội mà. Nhưng trong gia đình, ông luôn là một người chồng hoàn hảo đối với bà. Nhất là ở cái “khoản kia”. Đều như vắt chanh, ông bà luôn duy trì tuần 3 lần. Mà mười lần như một, bà đều ngất lên ngất xuống ông mới chịu xuất tinh. Phụ nữ hạnh phúc nhất chính là ở cái khoản đó, những thứ vật chất tầm thường chỉ là thứ yếu mà thôi.

Về chồng không vấn đề gì. Nhưng còn thằng con duy nhất trong gia đình, 25 tuổi đầu rồi mà chưa làm nên làm trò trống gì. Lười làm và ham chơi. Chỉ được mỗi cái nịnh mẹ, nịnh cha là giỏi. Thế nên muốn giận nó, muốn mắng nó, muốn chửi nó cũng chẳng chửi được. Cái mặt có cứ hênh hênh lên, mặc ai nói gì thì nói, chỉ cười rồi xệu ra nịnh với chả bợ. Bảo nó đi làm nó ở tập đoàn của bố nó không. Bảo nó vừa chơi vừa làm ở công ty mẹ nó cũng không. Chỉ có đi chơi là bảo đâu nó cũng ừ.

Không thể để tình trạng này duy trì mãi, bà Tố Quyên úp điện thoại của chồng xuống rồi nói:

– Anh, anh phải tính như thế nào đi chứ. Cứ để thằng Mạnh nó thế mãi à?

Mạnh nằm ườn ở cái ghế sô pha da nhập khẩu đối diện với bố mẹ. Chẳng biết là hắn có nghe thấy bố mẹ nói gì không nhưng tuyệt nhiên không một phản ứng, coi đó như chẳng phải chuyện của mình, cứ ôm rịt lấy cái điện thoại, nhắn tin nhoay nhoáy.

Ông Đạt ném cái gối ôm sang thằng con, quát lớn thể hiện uy quyền:

– Mạnh, mẹ đang hỏi kìa.

Bà Tố Quyên đập vào vai chồng một cái:

– Hỏi nó bằng thừa. Em là em hỏi anh. Phải làm gì với nó đi chứ. Cứ để nó chơi bời mãi thế à. Anh xem, nó du học nước ngoài về 3 năm rồi mà không chịu đi làm, chỉ đi chơi. Thử hỏi cứ thế này thì bao giờ mới lấy vợ, sinh con được đây.

Mạnh mặc kệ ông bà già cãi nhau, vẫn đang mải chát chít.

– Ơ, chuyện nó lấy vợ là chuyện của nó, sao em hỏi anh. Anh có lấy vợ thay nó được đâu.

Bà Tố Quyên chán không còn gì để nói, mặt phừng phừng quát:

– Mạnh, bỏ điện thoại ra. Ngồi dậy. Nghe mẹ hỏi đây.

Nghe mẹ quát, Mạnh hơi hơi sợ một tí cho có, hoặc hắn cố tình sợ chứ hắn biết thừa mẹ hắn chiều hắn hết mực, chẳng làm gì đâu:

– Vâng, mẹ hỏi đi. Con nghe đây?

– Con có phải đàn ông không?

Cả ông Đạt và Mạnh đều ngớ người vì câu hỏi của mẹ. Mạnh trả lời:

– Mẹ này, không phải đàn ông thì đàn gì? Không tin mẹ kiểm tra xem.

Đúng là không biết óc thằng con dùng để làm gì, chắc là chỉ để cho nó kín cái hộp sọ:

– Điên mất thôi. Đàn ông là phải lo sự nghiệp, lấy vợ sinh con.

Ông Đạt chêm vào:

– Mẹ nói đúng đấy con. Đàn ông lấy được một người vợ tốt là thành công một nửa cuộc đời rồi. Như bố mày đây này.

Ông Đạt không quên lồng vào câu nịnh vợ. Mạnh trả lời rảo hoánh:

– Vậy con lấy 2 vợ là thành công cả cuộc đời rồi. Ha ha ha ha.

Thêm một cái gối ôm nữa bay sang chỗ Mạnh, lần này là từ tay bà mẹ:

– Mạnh, con có biết vì sao mà từ hồi con lớn đến giờ. Con yêu hết đứa này đến đứa khác, nhiều lắm mẹ đếm không xuể mà không có đứa nào được quá 3 tháng không?

– Vì sao hả mẹ?

– Vì con không có công ăn việc làm, suốt ngày chơi bời lêu lổng, đàn bà nào nó chịu giao cuộc đời nó cho con.

Trong suy nghĩ của Mạnh không giống như những gì mà mẹ nói:

– Đàn bà người ta cần tiền của đàn ông. Mà tiền thì nhà mình thiếu gì đâu mẹ. Tiêu cả đời chả hết. Làm làm gì cho mệt.

Ông Đạt suy nghĩ trong đầu rồi bộc trực nói ra miệng:

– Không quá 3 phút thì đàn bà nào nó chịu. Tiền không phải là tất cả.

Nghe chồng nói vậy, bà Tố Quyên đánh ánh mắt sang ngay phía chồng nghi hoặc:

– Anh nói vậy là sao?

Thấy mình lỡ lời, lại là chuyện tế nhị không nên nói ra lúc này, ông đánh trống lảng:

– À không, không có gì.

Nhưng bà Tố Quyên không phải kẻ ngù ngờ, bà giơ tay định cấu vào mạng sườn chồng như bao lần bà muốn tra khảo một cái gì đó. Thấy có biến, ông Mạnh ghé vào tai vợ nói nhỏ cái gì đấy rồi quay ra nhìn thằng con với anh mắt thương cảm, bà không quên dặn ông:

– Tí nữa phải nói cho em rõ chuyện này biết chưa.

Ông Đạt gật gù đồng ý. Thực sự mà nói, vấn đề xuất tinh sớm của thằng con ông cũng muốn xử lý từ lâu rồi, nhưng không biết làm cách nào, thôi đành đá quả bóng này sang cho vợ mình.

Bà Tố Quyên quyết định một vấn đề lớn làm thay đổi cuộc đời của Mạnh. Theo bà nghĩ, chỉ có cách như vậy mới làm thằng con trưởng thành lên được:

– Mạnh, mẹ quyết định như thế này. Hạn cho con trong vòng 1 tháng phải tìm được một công việc. Công việc gì cũng được, miễn là có việc làm. Mọi thứ khác để tính sau. Còn nếu mà con không tìm được việc thì mẹ sẽ cắt mọi thứ. Không tiền, không xe, không gì sất. Để xem anh không có tiền anh sống bằng cách nào.

Mạnh chồm dậy phân bua, chuyện này lớn à nha. Bắt hắn phải đi làm rồi còn dọa cắt nguồn cung, như vậy khác gì nhốt hắn vào tù đâu:

– Mẹ… như vậy… Không…

Nhưng lần này mẹ quyết tâm phải rắn với Mạnh:

– Không nhưng nhị gì hết. Cứ thế mà làm. Bắt đầu tính từ hôm nay.

Nói xong bà Tố Quyên đứng phắt dậy, kéo tay chồng đi lên cầu thang, về phòng ngủ. Ông bô bà bô vừa đi lên cầu thang vừa nói chuyện, Mạnh còn nghe rõ mẹ nói: “Anh nói hết chuyện 3 phút của thằng Mạnh cho em xem nào”.

Mạnh ngồi thụp xuống ghế, bất thần. Cuộc đời hắn dường như là sụp đổ. Vơ lấy điện thoại, hắn chơi nốt ván game, dự định xong ván này rồi mới lọ mọ lên mạng tìm xem có chỗ nào mướn người làm không thì nộp hồ sơ xin việc.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Thông tin truyện
Tên truyện Hoa xương rồng
Tác giả Cu Zũng
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ lỗ đít, Đụ mẹ ruột, Phá trinh lỗ đít, Thuốc kích dục, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex hay, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex mạnh, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 20/12/2019 11:38 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Cu Zũng

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Phim sex thủ dâm - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân